Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 444: Thẩm Vấn

Chương 444: Thẩm Vấn

=== oOo ===


Chương 444: Thẩm Vấn




Hoàng Hậu hiểu ý, biết Dương Mộc muốn dạy Dương Quân một vài chuyện mà Thái Tử nên biết, có ý định bồi dưỡng thằng bé.
Nhưng xuất phát từ tình yêu thương của người mẹ đối với Dương Quân, trong lòng của nàng vẫn có chút do dự, hỏi:
- Không bằng cùng đón Quân nhi và tiểu cô nương kia vào trong cung, để cho Khổng Thượng Hiền đảm nhiệm chức Thiếu Phó, dạy dỗ Quân nhi. Bệ hạ thấy thế nào?
Dương Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, Hoàng Hậu ngày thường rất bình tĩnh, nhưng cứ gặp phải chuyện của Dương Quân thì không thể nào bình tĩnh được nữa. Bây giờ mình mới thoáng nghi ngờ thân phận của tiểu cô nương kia, nàng đã lo lắng cho an toàn của Dương Quân.
Quả nhiên, sau khi làm mẹ thì một người phụ nữ cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Trong hai năm qua, Dương Mộc đã nhận rõ điều này.
- Quân nhi vẫn còn quá nhỏ, nếu cùng đón tiểu cô nương kia vào trong cung, liệu có thích hợp không?
Dương Mộc ung dung nói.
- Quân nhi đã mười hai tuổi, cũng đã đến tuổi rồi. Nàng xem trong gia đình dân chúng không phải có rất nhiều thiếu niên được phép cưới vợ khi mười ba tuổi sao? Để cho tiểu cô nương học cùng với Quân nhi, qua một, hai năm nạp làm trắc phi của Thái Tử cũng được.
Hoàng Hậu nghiêm túc nói.
- Nàng thật là...
Dương Mộc có phần cạn lời. Đúng là mẫu thân mà, không phải con ruột nhưng lại hơn. Lúc này Dương Quân mới hơn mười hai tuổi, người mẫu hậu này đã nghĩ tới chuyện nam nữ.
Đúng thật là!
Trước đây, hắn cũng phải mười sáu tuổi mới cưới vợ, hơn nữa còn chờ sau khi lên ngôi Hoàng đế, thấy người mình thích mới loại bỏ từng tầng ngăn cản, hết mềm tới cứng mới làm cho Thái Hậu gật đầu, lúc này mới cưới được Hoàng Hậu đang gặp rủi ro.
Tên tiểu tử Dương Quân này có thể sớm hơn cha nó được sao?
- Trẫm nhớ, trước đây nàng lớn tuổi hơn trẫm một chút, vì tránh né thù địch mới chạy trốn vào hậu cung của trẫm, sao thoáng cái đã thay đổi rồi. Tiểu cô nương cũng gần bằng tuổi với Quân nhi, nàng sao có thể nhẫn tâm... Chà chà...
Hoàng Hậu nhìn hắn với vẻ oán trách, nói:
- Thần thiếp là Thánh Nữ trên Thánh Nữ Phong, bị truy sát thì làm gì có tâm tư nói chuyện tình yêu, đương nhiên phải khác với tiểu cô nương kia rồi... Tiểu cô nương kia chỉ là một nữ tử gia đình giàu có trong thành, miễn cưỡng tính là một thiên kim tiểu thư, nhờ vào bệ hạ phổ biến chính sách cải cách nữ quyền mới có cơ hội đến học đường đọc sách, có thể vào cung hầu hạ Thái Tử là phúc của nàng rồi.
Dung tục!
Hoàng Hậu trở nên dung tục rồi!
Dương Mộc cười ha ha, nói:
- Hoàng Hậu nghĩ như vậy, cũng là lời nói thật lòng sao? Vậy trước đây nàng trực tiếp làm Hoàng Hậu, chẳng phải là có phúc lớn à?
Hoàng Hậu bĩu môi, nói:
- Ban đầu không phải, sau thì đúng rồi.
Ban đầu không phải, sau thì đúng rồi...
Trong lòng Dương Mộc nhắc đi nhắc lại những lời này, thoải mái cười nói:
- Chuyện của Quân nhi, nàng cứ lệnh cho Nội thị giám và Cẩm Y vệ đi tra xét lại, chú ý mật thiết tới hành động của tiểu cô nương kia. Đúng rồi, có thời gian cũng nên gặp Minh nhi nhiều hơn đi, trong khoảng thời gian này nó đúng là có chút quấn người.
- Dù sao thân phận của Minh nhi vẫn quá nhạy cảm, cho dù là thần thiếp cũng không dám trắng trợn dẫn nó vào trong cung, nếu chẳng may bị người ta thăm dò ra được thì chính là một rắc rối lớn.
Hoàng Hậu có hơi lo lắng. Bởi vì theo nàng biết, mấy thế lực Nguyễn Quốc vẫn chưa chịu dừng truy tìm về tung tích của đứa bé trước đây. Nếu bị người của những thế lực kia nghe được, nhẹ thì Nữ đế Nguyễn Quốc bị công kích, nặng thì hai nước Nguyễn Thương trực tiếp trở mặt.
- Lại nói tiếp, Minh nhi cũng đã năm tuổi, trẫm vẫn không thể ở bên cạnh nó, từ nhỏ tới giờ toàn đi theo bên cạnh vú em, còn nhỏ tuổi đã phải chịu uất ức rồi.
Dương Mộc thở dài. Thân phận của Dương Minh quá nhạy cảm, thậm chí còn không có nổi sự tự do của dân chúng bình thường, cả ngày được một đám Cẩm Y vệ bảo vệ, luôn phải lo lắng mấy thế lực của Nguyễn Quốc tìm tới.
- Qua mấy năm nữa, chờ tới khi địa vị của Nguyễn Quốc suy yếu, chúng ta lại đón Minh nhi vào trong cung.
Dương Mộc dừng lại một lát mới nói tiếp:
- Đúng rồi, nàng nói ngọc tỷ Thiên tử ở chỗ nàng, sao không lấy ra cho trẫm xem một chút?
- Bệ hạ hiểu nhầm rồi, thần thiếp nói ngọc tỷ Thiên tử ở chỗ thần thiếp chứ không phải là ở trên người thần thiếp.
Hoàng Hậu giải thích:
- Từ lúc thần thiếp ở trên Thánh Nữ Phong đã giấu nó đi, sau đó ở trên đường xuống núi lại giấu ở trong một hồ sâu dưới chân Thánh Nữ Phong.
- Thì ra là thế!
Dương Mộc chợt hiểu ra. Mấy năm qua hắn thu thập một vài tin tức từ mấy đại Vương triều còn lại, ít nhiều cũng hiểu được một chút. Bây giờ quyền lực của Vương triều Đại Thống đã sớm hoàn thành thay đổi, tuy trong nước có vài thế lực phản loạn nhỏ nhưng cũng không dám qua lộ liễu, dấu vết hoạt động vẫn dừng lại ở một nơi bí mật gần đó.
Nói trắng ra thì chính là những người soán vị đã ngồi vững vàng trên ngai vàng, có ngọc tỷ Thiên tử hay không đều không quá quan trọng đối với sự thống trị của bọn họ nữa, cũng không có uy hiếp lớn như vậy.
Ở dưới tình huống như vậy, ngọc tỷ Thiên tử cũng chỉ là một vật tượng trưng, những người soán vị nhận được nó càng có thể chiếm được đại nghĩa, làm cho dân chúng cả Vương triều Đại Thống tin tưởng và nghe theo.
Trong những năm tháng sau này, nếu xuất hiện chuyện phản loạn gì lớn, hoặc nói là có tai họa gì lớn cũng lại có thể ung dung chặn miệng thiên hạ.
- Xem tình hình, trẫm vẫn phải thẩm vấn thật kỹ Đế cơ nhiếp chính kia mới được.
Dương Mộc xoa cằm, nói.
- Bệ hạ đừng vội, bây giờ trời đã tối, còn nhiều thời gian, không bằng ngày mai chúng ta lại bàn bạc chuyện này sau. Hôm nay thần thiếp đã an bài, buổi tối sẽ do Lương Quý nhân, Tống Quý nhân, Diêu Quý nhân thị tẩm.
- Vậy... chỉ trong một ngày sao?
- Nhiều năm qua, bệ hạ chỉ có Quân nhi và Minh nhi, Thương Quốc đang càng ngày càng mạnh lên, nhưng huyết mạch Hoàng tộc vẫn quá ít ỏi...
- Nói vậy, ta biến thành công cụ sinh sản rồi sao?
Dương Mộc kinh ngạc, vỗ trán không biết phải làm sao. Trước đây cho xét nhà ba Vương gia kia, đã khiến cho Hoàng tộc Thương Quốc trở nên vắng vẻ, đến giờ chỉ có một mình hắn.
Hắn làm Hoàng đế mười mấy năm qua, cho dù được trời xui đất khiến cũng chỉ có hai nhi tử.
Hoàng tộc không thịnh vượng chính là một nguy cơ tiềm ẩn đối với một quốc gia.
Thái Hậu muốn bế tôn tử, Hoàng tộc cần phải có đời sau.
Đêm đó, Dương Mộc nghỉ tạm ở Dục Linh cung, đồng thời cũng cho gọi mấy người Lương Như Ngọc, Tống Hồng Cẩm, Diêu Minh Nguyệt tới thị tẩm.
Tuy bởi vì tu luyện Trường Xuân Công nên khiến cho những nữ tử này khó có long thai, nhưng chỉ cần chịu khó thì vẫn có thể có thu hoạch.
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Dương Mộc tỉnh lại liền tắm thật nhanh, lại sai người dẫn đám người Vương triều Đại Hoành đang bị tạm giam đến.
Trong đó bao gồm Công Chúa Cơ An Lăng, Quận Chúa Cơ Khanh Nguyệt, – Thế tử Trương Toản của phủ Huyền Quốc Công.
Trong nhóm người này, tính toán ra chỉ có mấy người này có tước vị trong người.
Số còn lại, phần lớn là một vài quan viên lớn tuổi, xét về thân phận và địa vị đều không có mấy người tôn quý.
Trong mấy năm trước đã lần lượt có mấy lão già chết đi.
Đồng thời trong mấy năm đó, tâm tính và thân phận của những người này cũng có sự thay đổi lớn.
Trong đó, rõ ràng nhất chính là bọn họ đều trở nên ngoan ngoãn hơn.
Còn nhớ trước đây khi mới bị Cẩm Y vệ bắt giữ, tất cả mọi người đều đầy chính khí, không hề khiếp sợ, ngay cả Thế tử Huyền Quốc Công Trương Toản được nuông chiều từ nhỏ cũng phải bị liên tục hành hạ mất mấy ngày mới chịu khai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận