Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 174: Máy Dệt

Chương 174: Máy Dệt

=== oOo ===


Loáng một cái, nửa tháng nữa lại trôi qua.

Khoảng thời gian này, Diệu Hi đúng là có tới hoàng cung mấy lần, mỗi lần đều kề cận Dương Mộc muốn hiến thân thị tẩm, nhưng đều bị hắn từ chối.

Đùa à, một yêu nữ như thế, ai biết nàng có ý định gì?

Huống hồ, nàng còn luôn muốn cướp vị trí của Hoàng Hậu. Nhân tố muốn phá hoại sự hài hòa gia đình như vậy, kiên quyết không thể để cho nàng có bất kỳ cơ hội nào.

Ở dân gian cũng hiện ra một cảnh tượng phồn thịnh.

Sau đầu xuân, nông dân bắt đầu khí thế ngất trời đi gieo trồng, bắt đầu trồng trọt đợt thứ nhất trên ruộng đất đã được khai khẩn năm ngoái.

Hộ bộ thống kê lại toàn bộ diện tích đất canh tác của Thương Quốc, so với trong danh sách đăng ký năm ngoái thì đã tăng thêm 30%, trong này là tính cả đất của Trịnh và Thân. Nếu như chỉ tính riêng ở Thương Quốc thì diện tích ít nhất đã tăng lên 60%.

Đương nhiên, nhân dịp nông nhàn, lớp học ở các nơi cũng đang đã gia tăng kiến thiết. Ngoại trừ mỗi một thôn đều có một tiên sinh dạy học ra thì ở mỗi một hương trấn đều thiết lập một trường công lập, mỗi một huyện thành cũng đều thiết lập một toà huyền học.

Nội dung dạy học trong thôn chủ yếu là để xóa nạn mù chữ; nội dung dạy học ở trấn chủ yếu là truyền thụ tri thức cụ thể; huyền học thì dạy trị quốc lý chính, chọn lựa tinh anh.

Thôn học, trấn học, huyền học tạo thành hệ thống giáo dục của Thương Quốc.

Đáng nhắc tới là công lao của xưởng giấy và xưởng in ấn.

Hai tháng qua, nó tổng cộng đã kiếm lời cho Thương Quốc gần ba trăm vạn lượng bạc.

Cho nên, sau khi thêm vào số bạc mà Thân Quốc và Trịnh Quốc chuyển đến khi sát nhập, lại trừ đi một ít tiêu tốn để mua vật tư chiến lược thì quốc khố còn lại khoảng hơn chín trăm vạn lượng.

Chín trăm vạn, đây là một con số rất lớn.

Phải biết, ở nửa năm trước, quốc khố của Thương Quốc còn chưa đến chín mươi vạn lượng.

Cho nên, sau khi Hộ bộ báo cáo số lượng tiền bạc trong quốc khố liền gây nên một trận sóng to gió lớn.

Các đại thần giống như đang nằm mơ. Trước đây toàn bộ của cải của Thương Quốc có hơn một nửa nằm ở trong tay sáu đại môn phiệt, của cải thu về một năm của quốc khố có khả năng còn chưa đến hai phần mười.

Thế nhưng bây giờ, so với quốc khố thì tài sản của các đại thế gia có đáng gì?

Trừ khi áp tất cả sản nghiệp là đồng ruộng và cửa hàng vào, bằng không chỉ có thể bị nghiền ép.

Lúc này, Dương Mộc vung bút lớn, chi một trăm vạn lượng cho Hộ bộ để trợ cấp cho nông nghiệp, kích thích sức sản xuất. Đồng thời còn chi một trăm vạn lượng cho Công bộ, xây dựng cơ sở hạ tầng.

Mặt khác, chính là Bộ Khoa học kỹ thuật.

Xét trên quy mô, Bộ Khoa học kỹ thuật có thể nói là bộ có ít nhân số nhất trong mười hai bộ, toàn bộ quan lại đều ở trong Hoàng thành, rất ít khi qua lại với các quan địa phương.

Thế nhưng, không có người nào dám coi khinh nó.

Một mặt, Bộ Khoa học kỹ thuật là bộ ngành mà Hoàng Đế bệ hạ coi trọng nhất, mỗi một quan lại trong bộ này đều được hưởng đãi ngộ vô cùng cao, chỉ cần có một đột phá nhỏ trong việc nghiên cứu phát minh thì sẽ được thưởng đến nửa năm tiền lương so với các quan lại bộ ngành khác.

Giống như Thượng thư Bộ Khoa học kỹ thuật u Dã đã mấy lần được Hoàng Đế Bệ hạ ban thưởng, giao thừa được ăn bánh sủi cảo. Được thánh quyến như vậy cũng chỉ có Thượng thư Bộ Giáo dục Khổng Thượng Hiền mới có thể so sánh.

Ở phương diện khác, có thể nói chín trăm vạn lượng bạc trong quốc khố có một nửa là công lao của Bộ Khoa học kỹ thuật. Mọi người đều hiểu, nếu như không phải do Bộ Khoa học kỹ thuật làm ra những đồ vật kì lạ đó thì căn bản không thể có giấy và sách để bán sang các quốc gia khác được.

Vì thế, khi Dương Mộc tuyên bố chi một trăm vạn lượng để thiết lập một quỹ nghiên cứu khoa học, dùng để khen thưởng cho các hạng mục trong nghiên cứu và phát minh khoa học kỹ thuật thì không có một người nào phản đối cả, tất cả đều rất tán thành.

Bởi vì khoa học kỹ thuật tiến bộ, cũng là một cơ hội cho bọn họ.

Gần đây, lấy xưởng chế tạo giấy và xưởng in ấn làm đầu, đội buôn trong Thương Thành dần dần tăng lên, kéo theo nền thương mại của Thương Quốc cũng phồn vinh hơn.

Lấy một ví dụ đơn giản, thương nhân các quốc gia khác tới Thương Quốc, dù sao cũng phải tìm một chỗ để ăn cơm nghỉ ngơi chứ? Ngựa kéo hàng cũng phải ăn cỏ chứ? Sau khi ăn uống no đủ, buổi tối cũng phải có chút hoạt động giải trí, giải quyết một chút vấn đề sinh lý chứ? Nếu như trọ lại thì quần áo giầy tất ít nhất cũng phải mua mấy bộ đúng không?

Không thành vấn đề, những nhu cầu này trong thành đều có thể giải quyết.

Trong lúc nhất thời, tiệm cơm, khách điếm, thanh lâu, sòng bạc, tiệm thợ may có thể nói là kiếm được đầy bồn đầy bát. Một đám thương nhân không thiếu tiền trực tiếp khiến cho dân chúng Thương Quốc kiến thức được cái gì gọi là phú hào chân chính, cái gì gọi là có tiền hơn so với quý tộc.

Cửa hàng càng lớn thì cần lượng nông sản càng nhiều, dân chúng xung quanh thỉnh thoảng cũng có thể mang theo trứng gà, than củi hay rau dưa gì đó đến để buôn bán.

Căn cứ thống kê và điều tra của Hộ bộ, phố phường Thương Thành ít nhất đã phồn vinh hơn vài lần, lợi nhuận của mỗi cửa hàng ít nhất cũng tăng lên hai lần. Xét về lâu dài thì tiền mà các đại gia tộc kiếm được cũng không ít hơn so với tiền lời thu được từ đồng ruộng.

Đương nhiên, điều này cũng không chỉ là công lao của Bộ Khoa học kỹ thuật. Kinh tế của một quốc gia phát triển là tăng lên theo một hệ thống, vì thế lập tức ném ra ba trăm vạn lượng bạc, Dương Mộc không hề đau lòng chút nào.

Hắn rất rõ ràng một đạo lý, một quốc gia cường đại cũng không quyết định bởi số tiền bên trong quốc khố. Đại quốc đánh cờ chính là so quốc lực tổng hợp, chính là tố chất toàn dân. Ví dụ như đại đa số các quốc gia trên trái đất đều phát hành một lượng lớn quốc trái, những công ty lớn kia hầu như đều mắc nợ kinh doanh.

Hiện nay, Thương Quốc đang ở trong thời kỳ phát triển với tốc độ cao, tài chính trong quốc khố và tài chính xã hội lưu động càng lớn càng tốt.

Lời nói là vậy, số tiền này cũng chỉ nên tiêu vào chỗ cần thiết.

Ví dụ như, xuân canh vừa mới bắt đầu, việc của dân chúng bình thường không phải là nhiều, Dương Mộc cảm thấy có thể bắt đầu một kế hoạch khác.

Máy dệt.

Từ xưa tới nay, muốn biết bách tính sống có tốt hay không thì không chỉ xem xét mỗi mặt ăn, mặc, ở, đi lại. Mà còn phải chú ý một chút đến đời sống tinh thần.

Vì thế ở cổ đại, ăn mặc là chuyện rất quan trọng, có cùng một nhịp thở với sinh hoạt của dân chúng.

Trình độ dệt cũng trực tiếp móc nối với kinh tế xã hội.

Ví dụ như thời Nam Tống, tài chính thu vào hàng năm từ việc dệt vải chiếm một tỉ lệ rất lớn, thậm chí còn coi như là tiền để nó bồi thường và tiến cống cho dân tộc du mục phương Bắc.

Ở thế giới này cũng có máy dệt, chỉ có điều là máy dệt đơn giản nhất. Ví dụ như sào xe, guồng quay tơ, chức ky… Tác dụng cũng chỉ để phụ trợ, mà không phải là một công cụ sản xuất với quy mô lớn, chỉ đủ cho các gia đình dùng hằng ngày. Nhưng muốn sản xuất với số lượng lớn, trở thành một loại công cụ để kiếm tiền, quả thực là mơ mộng hão huyền.

Vì thế máy dệt một khi xuất hiện sẽ có xúc tiến rất lớn đối với sự phát triển của nghề dệt. Nếu như từng gia đình bình thường đều có được một máy như thế, phụ nữ nhân lúc thời gian nhàn hạ dệt vải làm quần áo, hàng năm sẽ có thể thu về một khoản không hề nhỏ.

Nói đến máy dệt, không thể không nói tới dấu mốc bắt đầu cách mạng công nghiệp lần thứ nhất —— Máy kéo sợi Jenny. Vật này mặc dù là đồ vật của nước ngoài, nhưng tác dụng là không thể nghi ngờ, đúng là khởi đầu cho việc cơ giới hóa công nghiệp nhẹ. Tuy rằng chất lượng vải dệt ra không bằng làm thủ công, thế nhưng đối với người bình thường thì như vậy là đủ.

Có một máy móc như vậy, đủ để thay thế mười mấy công nhân dệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận