Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 557

Chương 557

=== oOo ===


________________
Trên thực tế, khi Dương Mộc xuyên việt đến đây, lúc đó triều đình rối loạn thối nát, là quãng thời gian khó khăn nhất của hắn.
Bên ngoài có cường địch, trong nước Có đại họa.
Lúc trước, nếu không phải Phạm Hoành Tể phân rõ đại thế, dẫn dắt một nhóm thế gia quý tộc nương nhờ, nói không chừng hắn vẫn không có cách nào vượt qua đoạn năm tháng gian nan kia.
Bây giờ, nội ưu ngoại hoạn đã được bình định, Phạm Hoành Tể cẩn trọng công tác mười mấy năm, vì quốc gia lập xuống công lao hãn
mã.
Những năm qua, có không ít đại thần và huân tước qua đời. Thế nhưng làm Hoàng Đế, Dương Mộc nhiều lắm sẽ hạ xuống thành chỉ, thể hiện chút lòng thương cảm.
Thế nhưng lần này, hắn cảm thấy vẫn nên đích thân đến nhà vị lão thần này, phúng viếng một hồi.
Xét về mặt tình cảm giữa quân thần, Phạm Hoành Tể đúng là trung thành tuyệt đối với hắn, lúc trước mặc dù có đại quân vây thành cũng
không hề phản chiến làm loạn, những năm này quân thần bên nhau cũng rất hòa hợp.
Xét từ mặt tâm thuật để vương, Phạm Hoành Tể là lão Thừa Tướng, đồng thời đại biểu cho lợi ích một tập thể, nếu như đánh giá về hắn, cũng là một loại người có tâm kế thủ đoạn, giỏi lôi kéo người khác. Bây giờ phải biểu hiện cho người trong thiên hạ nhìn vào, để thần dân bách tính biết, Hoàng Đế có thái độ ra sao đối với lão thần, văn võ bá quan chỉ cần cố gắng làm việc, cho dù đã cáo lão cũng có thể nhận được loại vinh dự đặc biệt này.
Vì thế, sau khi Dương Mộc biết tin tức, lập tức đình chỉ dạo phố, cũng không kịp suy nghĩ về một tia manh mối vừa đạt được, trực tiếp để đám nô tài bãi giá đi tới Phạm phủ.
Vừa đúng dịp có Hoàng Hậu ở bên cạnh, hai người cùng nhau đồng hành đi tới tang lễ.
Sau gần nửa canh giờ, xe ngựa chậm rãi đến trước cửa Phạm phủ.
Chờ sau khi xe ngựa tới gần, Dương Mộc nhìn thoáng qua liền thấy trước cửa Phạm phủ xe ngựa tấp nập như nước, cảnh tượng đầy chen chúc, trước cửa phủ không còn một khoảng trống nhỏ, sân ngoài đầy xe ngựa, có thể nói là không còn mảnh đất cắm dùi.
Khi Dương Mộc và Hoàng Hậu đi xuống xe ngựa, ở cửa Phạm phủ trùng hợp có mấy vị quan chức đang muốn đi vào, sau khi nhìn thấy Dương Mộc xuống xe thì lập tức kinh hãi đến biến sắc.
- Hoàng Đế Bệ hạ? Không, nhất định là hoa mắt...
Mấy tên quan chức kia cảm thấy vô cùng kinh hãi. Khi xác định rõ đây chính là vị ngồi trên long ỷ mỗi khi lên triều, lúc này mới từ bên trong chấn động phục hồi tinh thần lại, sau đó vội vàng tiến lên.
- Chúng thần cung nghênh Bệ hạ, cung nghênh Hoàng Hậu nương nương. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương
thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế
- Hãy bình thân, hôm nay trẫm và Hoàng Hậu cải trang tới đây, không cần giữ lễ tiết.
Dương Mộc nhấc tay lên nói.
Cái gì?
Hoàng Đế Bệ hạ?
Tình cảnh này tất nhiên bị một đám khách mời đến phúng viếng nhìn thấy, cũng bị một đám hạ nhân đón khách ở ngoài phạm phủ nhìn
vào trong mắt.
Hoàng Đế Bệ hạ tự mình đến phúng viếng Phạm Hoành Tể đại nhân?
Trong thoáng chốc ngắn ngủi lúc Dương Mộc dẫn Hoàng Hậu và đám nô tài cất bước đi tới bậc thang trước cửa phủ, từ bên trong Phạm phủ xuất hiện một nhóm người ra đón, hành đại lễ cúi chào:
- Phạm Anh tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Dương Mộc cũng biết, chính mình đến đây đã đánh vỡ không khí náo nhiệt ở Phạm phủ, vì vậy nói:
- Thôi thôi, các ngươi đều đứng lên đi. Hôm nay Phạm Thừa Tướng quy tiên, trẫm chỉ tới xem một chút, không nên quá cầu thúc, việc lo liệu mai táng mới là quan trọng.
Nói xong, Dương Mộc liền nhấc chân bước vào Phạm phủ.
Cùng lúc đó, bên trong phạm phủ có người cao giọng hô vang:
- Hoàng Đế Bệ hạ, và Hoàng Hậu nương nương, vào phủ xem lễ.
- Hoàng Đế Bệ hạ, và Hoàng Hậu nương nương, vào phủ xem lễ!
- Hoàng Đế Bệ hạ, và Hoàng Hậu nương nương, vào phủ xem lễ!
Theo từng tiếng thông báo, tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Phạm phủ.
Rất nhanh chóng, tất cả mọi người đều biết chuyện, Hoàng Đế Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương cải trang vi hành, đi đến Phạm phủ phúng viếng.
Người trong phủ tự nhiên cẩn thận tiếp đón, toàn bộ Phạm phủ phảng phất chỉ tập trung vào việc nghênh tiếp Dương Mộc.
Chỉ chốc lát, Dương Mộc đã bước tới linh đường.
Gia quyến và các đại thần đến dự trước linh cữu, không thể không ngẩng đầu lên.
Dẫn theo Hoàng Hậu, Dương Mộc tự mình tiến lên thắp một nén nhang cho Phạm Hoành Tể, sau đó bình tĩnh đứng sang một bên.
Trong lúc đó, chủ sự trong phủ sai người đưa một chiếc ghế dựa lớn đến. Nhưng Dương Mộc cân nhắc đến mình đang mặc thường phục vi hành, nếu như ngang nhiên ngồi ở trên linh đường, cũng không hợp lý chút nào, dù sao người chết là chuyện lớn, mặc dù hắn là một vị Hoàng Đế, cũng ít nhiều phải nể mặt mũi.
Bởi liên quan đến thân phận, Dương Mộc ở lại Phạm phủ cũng không dễ chịu, người của Phạm phủ cũng bị gò bó, những bách quan đến đây phúng viếng cũng không dám ngẩng đầu, vì thế hắn không ở Phạm phủ bao lâu, ước chừng sau một phút liền mang theo Hoàng Hậu bãi giá hồi cung.
Có điều, thời khắc này mang đến ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Ít nhất, Phạm gia cũng sẽ không bởi vì Phạm Hoành Tể chết đi mà nhanh chóng suy sụp.
Dương Mộc xuất hiện cho thấy thái độ của mình, chính là lão Thừa Tướng có địa vị nhất định ở trong lòng Bệ hạ, cho dù Phạm Hoành Tể từ trần, Phạm gia mất đi một cây định hải thần trâm, thế nhưng cũng không phải dễ dàng trêu chọc. Chẳng may truyền tới tại Hoàng Đế Bệ hạ, chắc chắn người sẽ bảo vệ Phạm gia.
Coi trọng những gì trong lòng Hoàng đế, đây là đạo lý tuyến cổ bất biến.
Dương Mộc khởi giá hồi cung. Thế nhưng trước lúc hồi cung, Con trai trưởng của Phạm Hoành Tể là Phạm Anh đã trình lên cho hắn một cái tráp.
Xem ra, đây là di thư của Phạm Hoành Tế.
Cũng có thể coi rằng đây là một phần tấu chương, vào lúc lâm chung với trình lên.
Dương Mộc tự nhiên rất coi trọng, sau khi hồi cung ngay lập tức mở ra.
Trong đó, chủ yếu nhắc tới một chuyện, dĩ nhiên là vấn đề công huân tước!
Sau khi xem xong, Dương Mộc cũng vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì ở bên trong phần tấu chương này, không ngờ Phạm Hoành Tể lại nói về Công huân tước!
Trong đó, chủ yếu nhất là nói về việc thừa kế tước vị.
Phải biết, trước đây vì thỏa hiệp với thế gia quý tộc, thời điểm Dương Mộc và Khổng Thượng Hiền lập ra chế độ công huân tước, đối với dân thường và quý tộc thì có chỗ không công bằng.
Ví dụ như, đến cấp bậc Bá tước, tước vị có thể do con trưởng thừa kế và hạ một cấp.
Điều đó có ý nghĩa, một Bá tước ba sao, truyền tới đời kế tiếp sẽ xuống làm Bá tước hai sao.
Có thể nói, loại giáng cấp này vô cùng chậm chạp. Hơn nữa, nếu gia tộc huân tước muốn lập công, sẽ có rất nhiều cơ hội, chỉ cần có thể lập được công lao tiếp theo, sẽ rất dễ dàng có thể bò trở lại thành gia tộc có tước vị.
Chế độ này vốn chỉ là thỏa hiệp đối với thế gia đại tộc, cũng bởi vì lúc bắt đầu phổ biến chế độ công huân tước, số lượng người thu được tước vị cao cũng không nhiều, cho nên mới chậm rãi hình thành.
Cho đến ngày nay, thông qua chế độ công huân tước thu được tước vị, chỉ là Bá tước thì đã có hơn một nghìn, Hầu tước cũng có mấy
chục, về số lượng đã cực kỳ lớn.
Phạm Hoành Tể nhận ra được điểm này, cảm thấy chế độ công huân tước đang chầm chậm mất đi sức sống, cho nên mới khẩn cầu sửa chữa chế độ công huân tước trước lúc mình lâm chung.
Dương Mộc có chút thổn thức.
Ngày xưa, luôn phản đối chế độ công huân tước, bây giờ đã biến thành người ủng hộ Công huân tước.
Người ra sức thúc đẩy chế độ thừa kế tước vị, bây giờ lâm chung vẫn còn canh cánh trong lòng, phải làm sao để huỷ bỏ nó, cải cách chế độ công huân tước.
Không thể không nói, đây là một việc vô cùng trào phúng.
Thế nhưng, Dương Mộc cũng vô cùng rõ ràng, vì sao Phạm Hoành Tể lại muốn làm như thế.
Trên thực tế, cũng chỉ có một phần di ngôn lúc lâm chung của Phạm Hoành Tể, mới có ý nghĩa và hiệu quả khác biệt như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận