Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 564: Công Phạm Gặp Chắc Trở

Chương 564: Công Phạm Gặp Chắc Trở

=== oOo ===


________________
VIP Chương 564: Công Phạm Gặp Chắc Trở

Quan hệ giữa Mãng Quốc và Phạm Quốc vốn dĩ không tốt.
Trong những năm gần đây, không lúc nào Mãng Quốc từ bỏ tâm tư chiếm đoạt Phạm Quốc.
Nếu không có chung kẻ địch là Thương Quốc, vậy thì lúc này biên giới hai nước không phải đang đối đầu, thì chính là đang khai chiến chém giết lẫn nhau.
Nhận được sự cầu viện từ Phạm Quốc, Mãng Quốc cũng rất khó xử.
Quan hệ giữa hai nước cũng không êm ấm, thế nhưng trước mắt quân đội hai nước hợp tác với nhau ở biên cảnh, đồng thời chống đỡ quân đoàn Thanh Long, có thể nói là môi hở răng lạnh. Nếu như vì vấn đề lương thảo mà Phạm Quốc không chịu đựng nổi, vậy thì Mãng Quốc sẽ là một cây làm chẳng lên non.
Không muốn giúp, thế nhưng không thể không giúp.
Nhưng mà, lấy cái gì để giúp đây?
Vấn đề lương thảo đúng là có thể lấy ra một ít từ kho dự trữ quân lương ở trong nước, thế nhưng tiền lương cho quân sĩ thì phải giải
quyết thế nào?
Phải biết rằng, tai vạ do lệnh bãi bỏ tiền giấy gây ra cũng không ở riêng một quốc gia nào, lúc này Mãng Quốc cũng gặp phiền phức quấn thân, tiền lương cũng chỉ có thể dùng bạc và tiền giấy phân phát, lúc này mới có thể miễn cưỡng làm yên lòng tướng sĩ nơi tiền tuyến.
Vì vậy, Hoàng đế Mãng Quốc chỉ có thể viết một bức quốc thư, nói rõ Mãng Quốc cũng gặp khó xử, đồng thời triệu tập số lượng lương thảo đủ cung cấp cho ba mươi vạn đại quân trong một tháng, vận chuyển đến biên cương hỗ trợ cho quân đội Phạm Quốc.
Quân thần trên dưới Phạm Quốc ai nấy đều bàng hoàng, chỉ có thể lại chuyển sang cầu cứu Nguyễn Quốc.
Đến giữa tháng năm, hai mươi khẩu Hồng Y đại pháo đã vận chuyển đến chỗ quân đoàn Thanh Long, kết hợp với tin tức từ thám báo và mật thám trong quân, Vệ Trung Toàn quyết định dùng binh đối với Phạm Quốc vốn đang rơi vào tình cảnh khốn đốn nghiêm trọng nhất, từ đó mở ra lỗ hổng.
Ngày 18 tháng 5, đích thân lão tướng Vệ Trung Toàn suất lĩnh hai mươi vạn Thanh Long quân tấn công U Khâu.
Hai mươi khẩu Hồng Y đại pháo như thiên phạt từ trên trời giáng xuống, oanh sụp bức tường toà thành biên ải U Khâu này, cũng oanh sụp lòng tin của tướng sĩ Phạm Quốc.
Bất kể tướng lĩnh hay là binh sĩ, khi lần đầu tiên lĩnh hội uy lực mạnh mẽ của Hồng Y đại pháo, đều bị lực phá hoại khủng bố và lực sát
thương của nó làm cho khiếp sợ.
Ở trước mặt Hồng Y đại pháo, việc tử thủ thành trì cơ bản là vô dụng.
Đối mặt với Hồng Y đại pháo và hai mươi vạn Thanh Long quân tinh nhuệ, quân Phạm chỉ có thể từ bỏ U Khâu và tiếp tục lùi lại về phía
sau.
Bên trong soái trướng quân Phạm, Trương Thọ Linh nắm chặt nắm đấm.
Hắn vốn là Đại Tướng quân đệ nhất của Phạm Quốc, tính tình cũng vô cùng nóng nảy. Suốt mấy tháng nay, vốn đã cực kỳ cố gắng chống lại quân đoàn Thanh Long, uất ức không ngớt, mấy ngày nay lại liên tiếp đại bại, đối với bản thân hắn là chuyện vô cùng nhục nhã.
Kết hợp với tình hình hiện tại, quân Phạm đã không thể rút lui thêm nữa, bởi vì thủ đô Phạm Quốc ở ngay sau hai trăm dặm. Nếu như lại bị Thanh Long quân tấn công vào, Phạm Quốc cũng chỉ có thể dời đô.
Tiếp theo chỉ có cách tử thủ, chờ đợi quân Mãng điều động binh lực gấp rút tiếp viện.
Vì vậy, Trương Thọ Linh trầm giọng hạ lệnh:
- Truyền lệnh xuống, chư quân thủ vững trận địa, đích thân Phó soái Phạm Tây Dong suốt quân giám sát, phàm là kẻ lâm trận sợ chết, bất kể là ai đều chém thẳng không tha!
- Tuân lệnh!
Phó soái Phạm Tây Dong ôm quyền tiếp lệnh, suất lĩnh nhân mã đi tới chiến trường.
Khi Phạm Tây Dong đi đến chiến trường, vừa vặn gặp phải một làn sóng quân Phạm đang cuống cuồng chạy tán loạn, chật vật chạy trốn về từ tiền tuyến.
Thấy việc này, Phạm Tây Dong rút bội kiếm bên hông ra, cao giọng quát:
- Chư vị tướng sĩ nghe lệnh! Người sợ chết chạy trốn, chém thẳng không tha!
Nghe lời nói ấy, binh sĩ dưới trướng Phạm Tây Dong nhanh chóng giơ binh khí trong tay lên, nhắm thẳng vào những tân binh đang chạy loạn ở trên chiến trường.
- Tiến lên!
Theo một tiếng ra lệnh của Phạm Tây Dong, trận hình binh sĩ sắp xếp chỉnh tề từng bước một về phía trước, một lần nữa xua đuổi những binh sĩ chạy loạn trở lại chiến trường ở tiền tuyến.
Cũng có một chút binh sĩ vẫn nỗ lực chạy trốn, đều bị Phạm Tây Dong chỉ huy binh sĩ đốc chiến giết chết.
- Không được lùi lại! Tiến lên!
- Kẻ nào lui về phía sau, giết không tha!
Dưới sự bức bách của đội độc chiến, mấy vạn binh sĩ lại xoay người, đối mặt với hỏa lực dữ dội của đại pháo, cầm chặt vũ khí, lần thứ hai nhắm mắt bước ra chiến trường, chính diện chiến đấu với quân đoàn Thanh Long.
Vào cuối ngày 20 tháng 5, Đại Nguyên soái quân đoàn Thanh Long Vệ Trung Toàn đích thân dẫn hai mươi vạn đại quân tiến công Phạm Quốc, từ U Khâu một đường thắng lợi, cuối cùng giằng co với chủ lực quân Phạm ở phòng tuyến cuối cùng ngoài Phạm Thành.
Quân Phạm dùng phương thức cực kỳ dã man tàn nhẫn đối xử với đám binh sĩ dưới trướng, kích phát tiềm lực binh sĩ, tạm thời đối kháng với nỗi sợ hãi trong lòng, xả thân tử chiến cùng Thanh Long quân.
Trận chiến này, quân Phạm cũng không chiến thắng.
Thế nhưng, cũng không thất bại.
Cuối cùng, quân đoàn Thanh Long vẫn không thể nào công phá phòng tuyến, chỉ có thể tiếp tục triệu tập viện quân, chia ra công kích.
Trong trận chiến này, kỷ lục bất bại của Hồng Y đại pháo xem như bị phá vỡ. Bởi vì từ lần đầu tiên quân đoàn Huyền Vũ vận dụng Hồng
đại pháo tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên thất bại, trải qua mấy trận đại chiến cũng không có cách nào công phá thành công phòng
tuyến.
Tuy nhiên, mặc dù Thanh Long quân không đánh tan quân Phạm một lần nào, nhưng cũng tạo thành đả kích nặng nề đối với sĩ khí quân Phạm, làm cho trong ngoài đều gặp khốn đốn. Chưa kể đến việc binh sĩ quân Phạm cũng không phải làm bằng sắt, mà cho dù làm bằng sắt cũng không có niềm tin mãnh liệt như vậy!
Tinh thần trước mắt, cũng chỉ là dùng quân pháp tàn khốc để chống đỡ mà thôi.
Ngày 16 thang 5, hai quân lại tiếp tục một trận đại chiến.
Thế nhưng, kết quả vẫn không có quá nhiều khác biệt.
Phạm Quốc vẫn dốc hết lực lượng toàn quốc chống cự, tuy rằng trong nước đang thành một mớ hỗn độn, thế nhưng sức mạnh vẫn không thể khinh thường.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, Vệ Trung Toàn cảm thấy nên dừng, không hy vọng xa vời có thể thừa thế xông lên đánh bại quân Phạm, vì thế hạ lệnh toàn quân lui lại, đợi đến tương lai tái chiến.
Đối mặt với việc Thanh Long quân rút lui trở về, Trương Thọ Linh tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể
làm gì được.
Từ khi Thanh Long quân triển khai xâm chiếm, quân Phạm dường như vẫn chỉ ở trong tình cảnh chịu đòn.
Đây chính là sự hùng mạnh của quân đội Thương Quốc, mặc dù bọn họ không có cách nào đánh bại kẻ địch, cung có thể đứng ở thế bất bại.
Trương Thọ Linh vốn mang tính khí táo bạo, thế nhưng dưới tình huống kiểu này, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận.
Hết cách rồi, bởi vì trận chiến này đánh tới hiện tại thực sự đã hỏng bét.
Quân Phạm bị đánh cho tan tác, bị tiêu diệt đến ba phần mười.
Làm cho hắn cảm thấy an ủi chính là, Thanh Long quân cũng gánh chịu tổn thất rất lớn, hai mươi vạn đại quân đã tổn thất đi ba, bốn vạn. Đối với quân đoàn Thanh Long từng trải qua nhiều lần đại chiến, lần này xem như hi sinh vô cùng lớn.
Mà chuyện này cũng làm cho Vệ Trung Toàn cảm thấy rất đau lòng.
Bởi vì, quân đoàn Thanh Long hoàn toàn không cần tấn công mạnh mẽ như thế.
Thế nhưng đây là cơ hội hiếm có, bên trong Phạm Quốc đang hoảng loạn, nếu như bỏ mất cơ hội này, lần sau không biết phải chờ tới lúc nào.
Cân nhắc từ góc độ của toàn bộ cuộc đại chiến, Vệ Trung Toàn vẫn quyết định để quân đoàn Thanh Long chịu tổn thất một ít, tranh thủ sớm đánh bại Phạm Quốc, đánh vỡ thế cân bằng giữa liên minh năm nước và Thương Quốc.
Đêm hôm đó, vào lúc thu thập tàn cục, Vệ Trung Toàn ngồi một mình trầm tư trong soái trướng.
Không biết trải qua bao lâu, mấy vị tướng quân đã đến đây phục mệnh, nhỏ giọng gọi:
- Đại Nguyên soái?
Vệ Trung Toàn nghe vậy mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu hỏi:
- Trong quân... Tinh thần của các tướng sĩ ra sao? Không cần ẩn giấu, cứ nói thật đi.
Vài tên tướng lĩnh nhìn nhau, muốn nói lại thôi, một lúc sau mới cẩn thận từng li từng tí trả lời:
- Không dám che giấu, lúc này bên trong trại lính, tâm trạng các binh sĩ đang rất chán nản...
- Như vậy à!
Vệ Trung Toàn buồn bã thở dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận