Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 470: Đại Vận Hà

Chương 470: Đại Vận Hà

=== oOo ===


Hiện tại, thứ Thương Quốc không thiếu chính là nhân tài mới đúng?

Bộ Giáo dục trát triển công tác mười mấy năm, ở toàn bộ Thương Quốc đã thành lập một bộ hệ thống bồi dưỡng nhân tài vô cùng hoàn chỉnh. Xưa nay chỉ có nhân tài Thương Quốc được Hoàng đế ngoại bang coi trọng, đưa ra điều kiện hậu đãi, mời đi đến nước khác làm quan lớn, còn chưa từng nghe nói việc Hoàng đế Thương Quốc cần đào nhân tài từ nước ngoài.

Mặc dù trong lòng Khuất Đan có chút đắc ý, nhưng cũng biết mình không phải là một đại nhân vật kinh thiên động địa gì cả, chí ít là trước mắt, hắn vẫn không hề làm ra thành tích gì vô cùng lóa mắt. Đặt ở mười mấy năm trước, nếu Hoàng đế Thương Quốc đưa ra lời mời kiểu này thì hắn sẽ tin tưởng. Thế nhưng bây giờ...

Hoàng đế Thương Quốc tất có mưu đồ!

- Bệ hạ, ngoại thần kiến thức nông cạn, trong nhà cũng có vợ con già trẻ, thực sự không đành lòng xa xứ.

Khuất Đan cẩn thận từng li từng tí nói lời từ chối.

Dương Mộc nở nụ cười, hắn đương nhiên biết Khuất Đan có ý gì.

Cái gọi là xa xứ, không phải việc thường thường đối với Khuất Đan hay sao?

Những năm gần đây, chỉ sợ là phần lớn thời gian hắn đều đi sứ ở bên ngoài chứ?

Có điều, Khuất Đan căn bản cũng không biết, mục đích của Dương Mộc không phải là muốn cho Khuất Đan chân chính đi tới Thương Quốc.

Ở tại Sở Quốc, Khuất Đan mới có tác dụng đối với Thương Quốc.

Lúc trước, sở dĩ mai phục quân cờ ẩn này, kỳ thực chính là mục đích đó.

Hiện tại, Khuất Đan đã làm đến Chính Khanh, chỉ cần một bước thăng quan lên trên nữa là ổn thỏa.

Như vậy, một vị trí không cao không thấp, chính là thích hợp làm nội ứng nhất.

- Nếu ngươi không muốn xa xứ, vậy thì tiếp tục ở Sở Quốc ngồi ở chức vị này, đồng thời cũng có thể ở Đại Thương ta đảm nhiệm một cái chức vị khác.

Dương Mộc lạnh nhạt nói.

- Chuyện này...

Khuất Đan sợ hết hồn, trong lòng hồi hộp vang rền. Nếu như ngay cả câu này đều nghe không hiểu, như vậy những năm tháng này hắn đã sống uổng phí rồi.

Ý của Hoàng đế Thương Quốc là để ta làm gian tế?

Làm nội ứng cho Thương Quốc?

- Bệ hạ, ngoại thần...

- Không cần nhiều lời! Giúp trẫm làm việc đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, sau này chỉ cần ngươi muốn đi tới Thương Quốc ta, Tả Hữu Thừa tướng tất sẽ dành cho ngươi một vị trí, phong công liệt tước là điều chắc chắn.

Dương Mộc nhíu mày, dừng một chút, rồi nói:

- Có điều, trẫm cho rằng mặc dù không có tước vị, đối với ngươi mà nói, cũng là một đường lui cực kỳ có lợi, bảo đảm già trẻ cả nhà ngươi tránh bị tàn sát.

- Đường lui…

Khuất Đan nỉ non một câu, cung kính hỏi:

- Xin hỏi bệ hạ, điều này có ý gì...

Dương Mộc bễ nghễ một hồi, nói:

- Trẫm nói cho ngươi, trong thời gian trẫm còn sống, Sở Quốc tất sẽ bị tiêu diệt, đám sâu mọt ở Sở Quốc kia đều không một kẻ nào có thể chạy thoát. Nếu như Khuất Đan người làm bề tôi của Đại Thương ta, có thể bảo đảm cả tộc không cần lo lắng.

Tiêu diệt Sở Quốc?

Cả tộc không cần lo lắng?

Trong lòng Khuất Đan đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Hoàng đế Thương Quốc lại có hùng tâm tráng chí như vậy?

Sở Quốc khổng lồ đến nhường nào?

Ở trong mắt Hoàng đế Thương Quốc, như vậy cũng không đỡ nổi một đòn? Nhẹ như mây gió là có thể tiêu diệt Sở Quốc sao?

Nhưng mà, vì sao phải nói với một ngoại thần như mình?

- Ngươi đoán xem, hôm nay sau khi ngươi đi ra khỏi Hoàng cung Đại Thương ta, nếu như trẫm truyền ra một chút tin tức gì bất lợi cho ngươi, Hoàng đế Sở Quốc sẽ nhìn ngươi thế nào? Văn võ bá quan triều đình Sở Quốc sẽ nhìn ngươi thế nào? Vợ con của ngươi và già trẻ lớn bé trong nhà, sẽ có kết cục như thế nào?

- Bệ hạ hùng tài đại lược, chí tôn chí thánh, hà tất làm khó dễ ngoại thần.

Khuất Đan cười khổ.

- Không, không phải làm khó. Phải gọi là cam lòng, có chấp nhận mới hiểu được, những năm gần đây, ngươi nhận được quá nhiều lợi ích từ Thương Quốc ta, lẽ nào không cẩn thận suy nghĩ một chút, nên làm gì để báo ân sao? Trẫm là Hoàng Đế Đại Thương, coi như là yêu mến nhân tài, cũng sẽ không tiếc một tài năng ngoại bang.

Trong lòng Khuất Đan dày vò, mấy khắc qua đi, đột nhiên cúi đầu:

- Thần Khuất Đan, xin nghe ý chỉ của bệ hạ.

Dương Mộc gật gật đầu, nói:

- Ngươi có biết, vì sao trẫm phải để Sở Quốc xây dựng kênh đào?

- Mượn sự thuận tiện của hệ thống thuỷ lợi, hai nước giao lưu bù đắp cho nhau.

Khuất Đan suy nghĩ một chút, nói.

- Không, đối với các quốc gia khác mà nói, khả năng là như vậy. Thế nhưng đối với Sở Quốc, trẫm không có ý định kiếm lại bao nhiêu tiền.

- Chuyện đó...

- Việc này sớm muộn cũng sẽ giao cho ngươi, không bằng hiện tại nói rõ với ngươi.

Dương Mộc dừng một chút, nói:

- Xây dựng kênh đào, tội ở đương đại, công ở thiên thu. Sở Hoàng cũng có thể nhìn thấy, nếu như sau khi xây dựng kênh đào, sẽ có tác dụng trọng yếu đối với hệ thống tưới tiêu đồng ruộng và vận tải thương mại của Sở Quốc, thậm chí là đối với những mảnh đất mới chinh phục kia. Coi như đến thời điểm không có Thương Quốc thúc đẩy tác động, Sở Hoàng cũng sẽ hãm sâu vào trong đó mà không thể tự kiềm chế.

Khuất Đan gật gù, quả thật như Dương Mộc nói. Nếu xem xét từ lâu dài, việc xây dựng kênh đào là một chuyện tốt có lợi cho đất nước và nhân dân, bằng không trong thời điểm đàm phán hòa bình với Bộ Ngoại giao, Cổ Nghị sẽ không thản nhiên tiếp nhận như vậy.

Thế nhưng, tội ở đương đại, thì phải giải thích như thế nào?

Dương Mộc nhìn ra hắn nghi hoặc, nói:

- Mặc dù Sở Quốc là một trong tam đại quốc, thế nhưng từ khi lập quốc tới nay lại chưa bao giờ có công trình vĩ đại như vậy, vì thế số lượng dân phu phải điều động tất nhiên là không đếm xuể, lao dịch nặng nề, lại muốn tăng cường thuế má dùng để đào bới, dân chúng làm sao có thể không oán hận? Chưa kể, bây giờ Sở Quốc bị bại dưới tay Đại Thương ta, như vậy tương lai nhất định sẽ gia tăng tập trung vào chiến sự...

Khuất Đan đã rõ ràng.

Thương Quốc lại đang dùng động tác võ thuật quen thuộc.

Trước đây, Thương Quốc chính là dùng phương pháp này để khiến cho Thịnh Quốc không chịu nổi gánh nặng, dân chúng kêu ca sôi trào, cuối cùng dễ như ăn cháo chiếm đoạt Thịnh Quốc, mà ở khắp các nơi dân chúng Thịnh Quốc còn hoan nghênh đại quân Thương Quốc vào thành.

Bây giờ, Thương Quốc muốn tái hiện tình cảnh này ở Sở Quốc!

- Những chuyện này, bệ hạ nói cùng thần...

- Trẫm không lo lắng ngươi nói lại với Hoàng đế Sở Quốc. Dù sao, cũng phải để Hoàng đế Sở Quốc tin tưởng ngươi mới được. Ngươi nghe theo trẫm hướng dẫn, sau khi trở lại Sở Quốc, cần phải khuyên Hoàng đế Sở Quốc làm hết sức xây dựng kênh mương ở khắp nơi, phải truyền một quan niệm vào trong tâm trí của Hoàng đế Sở Quốc, đây là công tích vĩ đại lợi quốc lợi dân, ngắn thì ba năm rưỡi, nhiều thì mười mấy hai mươi năm, nhất định Sở Quốc có thể nhận được nhiều lợi ích từ đó, tăng cao quốc lực.

- Ngoài ra, thần còn phải làm gì?

- Chuyện gì cũng không cần làm, thời điểm cần dùng đến ngươi, trẫm tự nhiên sẽ phái người thông báo cho ngươi. Liên quan với chuyến đi sứ lần này, ngươi cũng có thể tự mình khoe khoang một phen ở trước mặt Hoàng đế Sở Quốc, trẫm sẽ không vạch trần ngươi. Có điều, nếu như Sở Quốc không bỏ nhiều công sức để xây dựng kênh mương, thì đừng trách trẫm có lòng dạ độc ác.

Khuất Đan bỗng run lên, vội vàng nói:

- Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh!

...

Sau khi Khuất Đan lui ra, Dương Mộc liền kêu người lấy ra một tấm bản đồ.

Đây là bản đồ toàn bộ Vương triều Đại Lễ.

Chỉ có điều, khác biệt so với những tấm bản đồ thông thường, hình ảnh bên trên xuất hiện từng vạch từng đường hồng tuyến.

Hồng tuyến chính là đại biểu cho hướng chảy của những dòng sông.

Có thể quan sát thấy, những đường hồng tuyến trên bản đồ bị đứt quãng, lại giống như từng con giun bò tán loạn.

Dương Mộc nhấc lên một chiếc bút lông đỏ thắm, vẽ lên một đường viền màu đỏ ở giữa Thương Quốc và Sở Quốc.

Đây chính là hệ thống kênh mương cần đào bới trong tương lai.

Từ vùng ngoại ô Thương Thành, nối thẳng đến Sở Thành.

Sau đó, hắn lại vẽ một đường hư tuyến nối giữa Thương Thành và Vân Thành.

Thương thành và Nguyễn Thành...

Thương thành và Tấn Thành...

Thương thành cùng Mãng Thành...

Thương thành cùng Ngụy Thành...

- Nên dùng một chút thủ đoạn, để xây dựng lên hệ thống Đại Vận Hà!

Dương Mộc nhấc bút lên, nhìn kỹ địa đồ và nỉ non một câu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận