Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 511: Lại Là Đánh Lén Ban Đêm?

Chương 511: Lại Là Đánh Lén Ban Đêm?

=== oOo ===


- Mẹ nó, lại là đánh lén ban đêm. Quân đoàn Chu Tước ta cũng sắp thành kẻ đánh lén ban đêm chuyên nghiệp rồi.

Cốc Ích thì thầm một câu. Mục đích chủ yếu của bọn họ không phải là đánh bại đội quân này, mà là dùng dầu hỏa thiêu hủy đám lương thảo kia!

Sự thật chứng minh, quân đoàn Chu Tước quen với việc đánh lén nên thật sự dễ làm, cho dù đội vận chuyển lương thực phản ứng rất nhanh cũng muộn rồi.

- Ra tay!

Theo Cốc Ích quát khẽ một tiếng, dẫn đầu mấy nghìn binh sĩ dưới quyền nhảy vào đại doanh lương thảo, tưới dầu hỏa lên các lều vải và từng chiếc xe chất đầy lương thảo, sau đó đốt lửa.

- Địch tấn công! Địch tấn công!

Quân Vân Quốc bên trong doanh cuối cùng cũng phát hiện ra tình hình không ổn, tranh nhau hét lên rồi lao ra khỏi lều vải. Mà lúc này, vài dân phu càng hoảng sợ chạy loạn trong doanh địa, khiến cho cả doanh địa càng thêm hỗn loạn, khiến người ta không hiểu nổi tình huống cụ thể thế nào.

Lại nói, việc đánh lén ban đêm ở Thương Quốc đã trải qua mười mấy năm phát triển, đã sớm tự thành hệ thống, có được kinh nghiệm phong phú, biết làm sao để đánh bất ngờ đồng thời lớn tiếng dọa người, tạo thành áp lực cho quân địch. Cho nên, vừa tập kích đã hình thành một loại trạng thái nghìn quân cùng tấn công, làm cho quân địch căn bản không hiểu rốt cuộc có bao nhiêu binh lực.

Mà quân đội bảo vệ lương thảo vốn không phải là bộ đội tác chiến ngoài tiền tuyến, so với bộ đội quen đánh trận chém giết chính diện thì sức chiến đấu vẫn không đủ, nhất là chiến đấu với quy mô lớn thì càng kém xa.

Cho nên, khi quân Chu Tước tập kích, đầu tiên ở trên phương diện thanh thế đã làm cho những binh lính vận chuyển lương thực kinh hãi run sợ. Lúc nhìn thấy quân Chu Tước từ mấy hướng dũng mãnh xông tới, còn tưởng rằng mình đã bị bao vây, cũng chỉ dám chống đỡ một lát rồi bắt đầu chạy tán loạn, những người còn lại thấy thế cũng chạy theo.

Đây là tâm lý theo đám đông!

Từ trên ý nghĩa nào đó, trận hình và biên chế quân đội thật ra chính là đang cố gắng hết sức hóa giải tâm lý đám đông của binh sĩ, đoàn kết nhất trí, cho dù đồng đội xung quanh ngã xuống, cũng có thể không bị ảnh hưởng quá lớn, sau đó lập tức bổ sung vị trí xông lên.

Ở trong nhiều lần chiến tranh, tại sao lại có nhiều ví dụ lấy ít thắng nhiều như vậy, vì sao sau khi kỵ binh chia tách trận hình của quân địch ra lại có thể tùy ý tàn sát?

Tất cả đều là vì tâm lý theo đám đông!

Bất kỳ quân đội nào đều có người hèn yếu, hoặc là nói có tín ngưỡng, có khí phách, nhưng tố chất tâm lý không bảo đảm.

Trong một đội quân, một khi có người khiếp sợ chiến đấu hoặc chạy trốn, như vậy những người vốn trong lòng có khủng hoảng, hoặc không biết tiếp theo nên nghe theo mệnh lệnh của ai, nên làm gì, đều sẽ bị ảnh hưởng, cảm thấy không có hy vọng, sẽ chạy trốn theo.

Đây gọi là sĩ khí.

Khi sĩ khí tăng cao, sợ hãi trong lòng tạm thời bị ép xuống, niềm tin chiến thắng tâm tình tiêu cực, toàn quân sẽ có chung một mục tiêu.

Ví dụ như tướng soái quân địch bị chém đầu, như vậy sĩ khí phía bên mình nhất định sẽ tăng mạnh, bởi vì tư tưởng bắt giặc phải bắt vua trước đã ăn sâu bén rễ, kinh nghiệm lịch sử tổng kết cho mọi người, bình thường khi tướng soái quân địch vừa chết, trên cơ bản đã thua hơn phân nửa.

Nếu như tướng soái bên mình vừa chết, như vậy binh lính phía dưới cũng sẽ có loại tư tưởng này, còn bởi phía trên không truyền xuống soái lệnh, không có một hiệu lệnh thống nhất sẽ tạo thành chỉ huy hỗn loạn. Ở trong đại chiến, quân đội mà chỉ huy hỗn loạn thì thường đều là phía thua trận.

Bây giờ đội vận chuyển lương thực Vân Quốc chính là loại tình huống này.

Thật ra từ trên số lượng người, cộng thêm phủ binh hỗ trợ dọc đường, bọn họ chưa chắc đã ít hơn quân đoàn Chu Tước.

Lại thêm, lần này Cốc Ích chuẩn bị vội vàng, số người lại phân tán, có thể nói năng lực chiến đấu có thể phát huy ra là rất nhỏ, thậm chí không thể thống nhất hiệu lệnh, thực lực của hai bên chênh lệch cũng không lớn.

Nhưng mà, đội vận chuyển lương thực này căn bản không kiên trì đến nửa canh giờ, đều đã bỏ chạy tán loạn.

Có thể thấy được tố chất của bọn họ có chênh lệch quá lớn so với quân chính quy.

Sau một lúc hỗn chiến, với quân Chu Tước có chuẩn bị tính toán đã thành công đốt cháy phần lớn lương thảo, sau khi đội vận chuyển lương thực chạy tán loạn thì chia ra thành từng nhóm nhỏ, đi chặn tiểu đội vận chuyển lương thực phía trước, giữ lại những người còn sống, uy hiếp những dân phu chuyển lương thảo đến nơi dừng chân của quân đoàn Chu Tước.

Từ đốt lương thảo đến cướp lương thảo rất lưu loát.

...

Sáng ngày tiếp theo, sau khi tin tức lương thảo bị tập kích truyền ra, tâm trạng của đám người Mạnh Hỏa và Tào Vô Thương vô cùng tệ.

- Khụ khụ... Đáng trách! Đáng trách!

Mặt Mạnh Hỏa đỏ lên, từ trên chiếu cỏ ngồi dậy rồi ho kịch liệt, gương mặt vốn đã tái nhợt lại càng làm người ta thấy quỷ dị.

Một ngày sau khi trọng kỵ binh bị đánh bại, hắn đã bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng.

Trên đường chạy trốn, ngay cả ngựa cũng không thể ngồi, chỉ đành để thân vệ dùng cáng cứu thương mang đi.

Tào Vô Thương ở bên cạnh cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Chênh lệch quá lớn, năm vạn trọng kỵ binh chỉ trốn ra được chưa tới năm nghìn, hơn nữa trong quá trình chạy trốn còn ném hết vũ khí, biến thành khinh kỵ binh mới chạy thoát được.

Năm vạn trọng kỵ binh biến thành năm nghìn khinh kỵ binh, đối với Vân Quốc thì đây là tổn thất quá lớn?

Nếu trước kia không đặt tất cả hy vọng vào trên thân trọng kỵ binh, ba mươi vạn đại quân của Vân Quốc cũng có thể đánh một trận với quân đoàn Chu Tước, ít nhất thì cũng hòa nhau. Lúc đó trọng kỵ binh còn có thể phát huy chút tác dụng, cũng sẽ không dẫn đến hai mươi vạn đại quân rơi vào vòng vây ngay từ đầu.

Có lẽ Vân Quốc đã không chật vật như bây giờ.

Bây giờ, mười vạn đại quân vất vả trốn ra, một lần nữa chỉnh đốn lại hàng ngũ, cũng tập trung với các bộ và nơi đóng quân còn lại, tính toán ra chỉ có khoảng hai mươi vạn, xem như là thu được hành viên mới. Sau khi nhận được tiếp tế lương thảo đồ quân nhu trong nước, vẫn còn có thể tiếp tục tập trung lên chiến trường, không cần bị đuổi chạy khắp nơi nữa.

Có thể nói, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu tiếp tế cứu viện.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ được, thoáng cái đội vận chuyển lương thực đã lật thuyền trong mương, cũng làm cho lương thảo của hai mươi vạn đại quân ăn trong ba tháng mất theo!

Đối với một đội quân, điều này giống như sấm sét giữa trời quang, tai họa ngập đầu!

Một đội quân, cho dù là thời điểm chiến tranh có sức chiến đấu cao tới đâu, đoàn kết tới đâu, nhưng ở dưới tình huống không có lương thảo thì không có cách nào sinh tồn được.

Đối mặt với hoàn cảnh lương thực túng thiếu, muốn giải quyết hữu hiệu thì có hai cách.

Một là cướp đoạt thôn trang và thành trì gần đây để thu thập lương thảo.

Đây là cách thường dùng nhất, nhưng đối với hai mươi vạn quân Vân Quốc thì điều đó không hiện thực.

Bởi vì, phần lớn lương thực hiện nay của bọn họ chính là thông qua cách này nhận được, thôn trang gần đây đều đã bị lục soát vét sạch. Đó đều là những thành nhỏ chỉ có mấy vạn người, tường thành cũng không có, kho lúa của các nhà các hộ và phủ nha đều bị dọn sạch không còn một mảnh.

Lại thông qua lương thảo của đội bạn còn lại, mới miễn cưỡng có thể chống đỡ cho hai mươi vạn đại quân tiêu hao.

Muốn cướp đoạt một lần nữa, gần như không có khả năng.

Loại khác chính là đánh bại kẻ địch trước khi ăn hết số lương thảo còn lại, cướp lương thực từ trong tay của kẻ địch.

Nhưng rất xấu hổ, lấy tình hình của quân Vân trước mắt, muốn đánh bại quân Chu Tước chính là mơ mộng hão huyền.

Thậm chí là tập kích đội một nhánh quân vạn người của quân đoàn Chu Tước cũng không thể làm được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận