Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 347: Lên Triều

Chương 347: Lên Triều

=== oOo ===


- Nhưng nàng có nghĩ tới không? Tuy Quân Nhi là Trưởng tử nhưng lại không phải đích tử, tương lai khi có nhiều Hoàng tử, sẽ khó tránh khỏi có người có suy nghĩ không an phận, triều đình sẽ sinh ra nhiều chuyện.

- Thần thiếp sẽ giữ Quân Nhi ở bên cạnh, coi như con đẻ, sau này chỉ cần chăm sóc thằng bé nhiều hơn, bệ hạ cũng tốn thêm chút tâm tư thân cận với thằng bé, ít nhiều sẽ có thể chặt đứt tâm tư của một số người.

Dương Mộc im lặng, hắn đương nhiên biết Hoàng hậu nói xem Dương Quân như con để là có ý gì.

Đơn giản chính là thường cho gọi thằng bé đến Dục Linh cung, đối xử và nuôi nấng như con của mình vậy.

Về lâu về dài, ngay cả bản thân Dương Quân cũng sẽ xem Hoàng hậu như mẫu thân ruột thịt.

Nếu sau khi nó lớn lên và hiểu rõ lợi hại trong đó, còn có thể vì địa vị pháp lý của mình mà chủ động có hiếu với Hoàng hậu.

Điều này ở trên phương diện tình cảm thì quả thật không có vấn đề gì.

Nhưng thiếu hụt trên mặt pháp lý lại vĩnh viễn không có cách nào bù đắp được.

Nếu Hoàng tử khác có một chút tham vọng, chẳng phải sẽ nghĩ mọi người đều không phải là đích tử, sao mình không có cơ hội chứ?

Có câu lập đích không lập trưởng, lập trưởng không lập ấu, ở dưới tình huống không có đích tử, thân phận trưởng tử của Dương Quân cũng không phải rất bảo đảm. Bởi vì chỉ cần nó gặp chuyện gì bất trắc, như vậy các Hoàng tử còn lại đều có cơ hội.

- Ài, mặc kệ đi, chuyện trước mắt quan trọng hơn! Chuyện này nàng phải bàn bạc nhiều hơn với Nặc phi.

- Chỗ Nặc phi muội muội, thần thiếp sẽ đi nói. Nếu Quân nhi được sắc phong làm Thái tử, danh hiệu của Nặc phi cũng phải tăng thêm một bậc.

Dương Mộc gật đầu, nói:

- Nàng suy nghĩ rất chu đáo, chuyện trong hậu cung này vẫn phải nhờ nàng tốn thêm chút tâm tư. Chờ sau khi sứ thần các nước đến, trẫm sẽ phong Quân nhi làm Thái tử dưới sự chứng kiến của Hoàng đế các nước. Còn bây giờ...

- Bây giờ thì sao?

Lông mi của Hoàng hậu thoáng động.

- Trời đông giá rét mà nàng lại tỉ mỉ trang điểm như vậy, đúng là có tâm.

Dương Mộc nói đùa.

- Ngày bình thường thần thiếp cũng mặc thế này!

Hoàng hậu xấu hổ, liếc nhìn Dương Mộc, sau đó chỉnh lại trang phục trên ngực.

- Lục nhi, Hoàng hậu thường mặc như vậy sao?

- Hồi bẩm bệ hạ, đây là lần đầu tiên Hoàng hậu nương nương mặc chiếc áo này. Bình thường sau khi tắm rửa, người đều lên giường nghỉ ngơi luôn.

Dương Mộc chợt cười nói:

- Không cần nói nữa, bây giờ Lục nhi càng lúc càng hiểu chuyện. Đi thôi, tối hôm nay trẫm và nàng cố gắng tâm sự, một năm qua trẫm cũng buồn chán muốn chết rồi, bản lĩnh cám dỗ người khác của Diệu Hi kia không tệ, mỗi lần trò chuyện lại làm chuyện khác.

Dương Mộc nói xong liền ôm lấy Hoàng hậu đi vào bên trong tẩm cung.

...

Sáng sớm hôm sau, mới canh năm Dương Mộc đã tỉnh lại, hơi nghiêng đầu nhìn hoàng hậu nằm trong lòng mình.

Hoàng hậu ngủ say, bám vào người hắn giống như con bạch tuộc, mái tóc đen xõa ra, trong chăn truyền đến mùi thơm thoang thoảng.

Hai người đều mặc áo ngủ trên người. Tối hôm qua, hai người thật sự nói chuyện riêng mãi đến canh ba mới ngủ thiếp đi.

- Thật đúng là một nữ nhân không có cảm giác an toàn.

Dương Mộc hôn lên vầng trán mịn màng của Hoàng hậu một cái, sau đó nhẹ nhàng xuống giường.

Hắn vừa xuống giường lại bị Hoàng hậu ôm lấy thắt lưng từ phía sau.

- Nàng tỉnh rồi? Nàng có muốn ngủ thêm một lát nữa không?

- Đây là lần đầu tiên bệ hạ dậy sớm như thế, người muốn đi đâu à?

Hoàng hậu còn ngái ngủ, hỏi.

- Qua hai ngày nữa, Hoàng đế các nước chắc hẳn sẽ đều đến đây, ta phải tranh thủ thời gian bàn bạc với các vị đại thần về sách lược Hội minh.

Dương Mộc nói xong liền gọi một tiếng, bên ngoài có một đám thị nữ tiến vào hầu hạ hắn mặc quần áo.

...

Vào tháng hai, khi băng tuyết bắt đầu tan, trong chính điện của Hoàng cung Đại Thương diễn ra một buổi triều long trọng.

Tháng hai được xem là thời gian tốt lành, mọi vật sinh sôi nảy nở, ở trong lịch sử của Trung Hoa cổ đại đều xem tháng hai là "Xuân Xã"* , giống như xem khoảng thời gian nóng nhất của tháng sáu là "Tam Phục"** vậy.

Thương Quốc thừa kế văn hóa của Trung Quốc, tất nhiên cũng truyền lại các loại phong tục ngày lễ.

Trải qua sáu, bảy năm phát triển, xem như cũng có hình có dạng.

Tuy Xuân Xã không phải là hai mươi bốn tiết khí, nhưng nước mưa thúc đẩy sâu bọ thức tỉnh, làm cho Thương Long vỗ cánh, trong khoảng thời gian này, người làm nông sẽ bày ra các "trò chơi dân gian", dùng sự vui vẻ để tế đất đai, tế Long thần từ trên mặt đất bay lên bầu trời, cầu cho một mùa bội thu.

Cho nên cả Thương Quốc đều trong cảnh tượng bình yên, vui vẻ. Việc chuẩn bị bận rộn canh tác và các trò chơi dân gian vui vẻ xen lẫn nhau, tràn ngập khắp các vùng quê giữa tiết trời se lạnh của đầu xuân, khắp nơi đều trong bầu không khí bừng bừng sôi động.

Ban đầu, bình thường vào tháng hai cả nước sẽ không phổ biến kế hoạch gì quá lớn, tất cả đều coi trọng việc canh tác, gieo trồng của nhà nông.

Nhưng năm nay lại khác!

Vào năm ngoái, Thương Quốc dẫn đầu liên quân đánh bại Tấn Quốc, tấn công vào Tấn thành, Thương Quốc một lần hành động đã trở thành một trong những nước lớn mà cả thiên hạ đều biết.

Đây là một chuyện rất đáng để ăn mừng.

Ngay cả những vùng đất phồn hoa bị chiếm đoạt, dân chúng trên cơ bản đã tiếp nhận thân phận con dân của Thương Quốc, hòa nhập vào trong trào lưu văn hóa rộng lớn này, tự giác bị in lên dấu vết của Thương Quốc. Sau khi biết được đây chuyện may mắn thế nào, mỗi nhà đều vô cùng vui mừng.

Mà trong sự vui mừng của triều đình và bách tính, một buổi triều lớn được tổ chức đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Trước buổi triều lớn, Dương Mộc dẫn đầu các quan đi ra ngoài thành tế trời, lại về tới thái miếu để tế tổ, báo cáo với trời cao về đại nghiệp phạt Tấn.

Buổi chiều, hơn hai trăm đại thần tập trung chỉnh tề ở trong đại điện. Dương Mộc mặc long bào, đeo đế kiếm dài ba thước, nghiêm túc bước lên long ỷ.

- Tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...

Cả điện hơn hai trăm đại thần quỳ rạp xuống lạy.

- Các vị ái khanh, bình thân.

Dương Mộc giơ tay lên.

- Bình thân...!

Thẩm An hô một tiếng, các quan trong triều đứng dậy, nghiêm túc chờ.

Dương Mộc nói:

- Các vị đại thần, kết quả phạt Tấn đã định, kể từ hôm nay trẫm sẽ đích thân xử lý chuyện triều chính trong nước. Nhưng được vậy là nhờ có trời cao bảo vệ cho Đại Thương, để Thương Quốc ta trên dưới một lòng, văn võ trợ giúp lẫn nhau, đại cục trong sáng. Trong buổi triều hôm nay sẽ phải quyết định ra kế sách lâu dài để mở rộng Thương Quốc, cùng với chuyện bố trí Hội minh lần thứ hai ở Thương thành.

Kế sách lâu dài, cái này có thể bàn bạc quyết định.

Bố trí Hội minh cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng mà Hội minh có rất nhiều chi tiết, ví dụ như Thương Quốc muốn những thành trì nào, có giới hạn cuối cùng là gì, lại là việc không dễ đưa ra quyết định được.

- Các vị ái khanh có gì muốn tấu?

Dương Mộc giơ tay lên.

- Bệ hạ, thần có một kế.

Dương Mộc ngẩng đầu nhìn, đó là một người ở vị trí sát cửa bên trong điện.

Xét từ vị trí thì đó hẳn là một vị quan nhỏ, chắc hẳn là tam phẩm.

Địa vị thậm chí còn không bằng Thị lang của các bộ.

Đây chính là lần đầu tiên bệ hạ tổ chức buổi triều sau khi trở về, hơn nữa chuyện thảo luận đầu tiên chính là kế sách mở rộng.

Theo quy định thường lệ, đáng lẽ phải là hai vị Thừa tướng tấu trước.

Nếu Thừa tướng không có kế sách thì mới đến lượt mọi người cùng nhau thảo luận.

Nhưng trong chuyện này Thừa tướng có thể không có kế sách, thảo luận gì sao?

Một quan viên tam phẩm là tồn tại ở dưới đáy trong đại điện này, không ngờ lại cướp lời của Thừa tướng mà bẩm tấu trước, người này có hiểu quy củ hay không vậy?

Chú thích:

*Xuân Xã: ngày lễ tế thần đất, thời cổ thường được xác định là ngày thứ năm sau lập xuân, sau cố định vào ngày mùng 2 tháng 2.

**Tam Phục: chỉ 3 thời kỳ nóng nhất trong năm, theo lịch dương là từ giữa tháng 7 tới giữa tháng 8.


Bạn cần đăng nhập để bình luận