Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 539: Trùng Trùng Điệp Điệp

Chương 539: Trùng Trùng Điệp Điệp

=== oOo ===


Cuộc đại chiến hết sức căng thẳng, quân đoàn Huyền Vũ có áp lực rất lớn.

Đồng thời, các tướng lĩnh biết tới sự tồn tại của Hồng Y Đại Pháo nên trong lòng vô cùng chờ mong.

Dù sao, đây là một trận đánh quyết định hướng đi của cả Thương Quốc sau này!

Chỉ có làm cho các nước thấy được lực lượng Thương Quốc, sợ hãi không dám ứng chiến, đây mới là chiến lược cao minh nhất!

Quân đoàn Huyền Vũ đã phái binh bày trận, quan trọng nhất chính là sắp xếp cho một trăm khẩu Hồng Y Đại Pháo xong, phối hợp với các quân.

Mà căn cứ vào tin tức có được, quân đoàn Kỳ Lân cũng đã tới địa điểm dự tính, trước mắt đang đóng quân cách khoảng trăm dặm với quân Nguyễn.

Liên quân ba nước tập kết, vây quanh Lễ Thành, đối đầu với quân đoàn Huyền Vũ rất gay gắt.

Ngày hai mươi mốt tháng mười, hai bên đều có ý chí chiến đấu tăng cao.

Bởi vì thời tiết mấy hôm nay thật sự quá tốt, hai bên giao chiến đều có lợi.

Nếu còn kéo dài nữa sẽ lập tức tới trời đông giá rét, đến lúc đó gặp phải tuyết rơi thì tất cả bố trí trước đó đều sẽ thất bại trong gang tấc.

Ngày hai mươi hai tháng mười, đội Hồng Y Đại Pháo khảo sát địa hình xong, tất cả chuẩn bị sắp xếp.

Trước mắt, trong Lễ Thành cộng thêm tướng sĩ của quân đoàn Huyền Vũ thì tổng cộng có hơn ba vạn tướng sĩ.

Nói cách khác, Lễ Thành chỉ là một cứ điểm cho hai bên giao chiến mà thôi, nó là một cứ điểm và đường lui của quân đoàn Huyền Vũ nhưng không có khả năng tiến hành đại chiến ở đây.

Hai bên không hẹn mà cùng lựa chọn địa điểm giao chiến ở huyện Kỳ Thủy cách Lễ Thành hơn sáu mươi dặm.

Huyện Kỳ Thủy vốn là thành Kỳ Thủy, sau khi bị nhét vào Thương Quốc đã đổi thành huyện.

Trong nửa tháng trước, ở đây là một tiêu điểm được hai bên tranh đoạt nhưng không ai chiếm được lợi ích.

Quân Tấn và quân Ngụy đều tăng thêm binh lực vào đây.

Trước mắt, ba nước tạo thành liên quân thống nhất chỉ huy, cho nên chỗ này chính là vùng giao tranh giữa liên quân và quân Huyền Vũ, cũng bị xem là vùng đất quyết chiến.

Thật ra, bên phía liên quân căn bản không ngờ quân đoàn Huyền Vũ sẽ chủ động nghênh chiến.

Lẽ nào ở dưới áp lực này, không phải bọn họ ở trong thành phòng thủ sẽ tốt hơn sao?

Ngày hai mươi lăm tháng mười, quân đoàn Huyền Vũ phái ra ba vạn người, đánh lén doanh trại quân Tấn vào ban đêm, giết hơn ba vạn tên.

Liên quân chấn động, ba vị chủ soái giận dữ, hạ lệnh cho toàn quân chuẩn bị, nhất định phải báo mối thù lớn này.

Nếu không, lòng quân không thể yên ổn.

Ngày hai mươi sáu tháng mười, liên quân tập kết đại quân sáu mươi vạn chia làm hai đường.

Một đường có mười vạn người, vòng qua đánh quân Huyền Vũ ở huyện Tiểu Hoàng phía sau.

Một đường lại tràn vào huyện Kỳ Thủy, chuẩn bị đánh với quân đoàn Huyền Vũ.

Không thể không nói, đây là một chiến lược rất cao minh.

Ưu thế của liên quân chính là nhiều người, đồng thời nắm đại thế, phía sau có thể không ngừng triệu tập binh lực từ trong nước tới trợ giúp.

Mà quân đoàn Huyền Vũ lại chỉ có thể đánh trực diện, phía sau căn bản không có quân đoàn nào có thể chiến đấu thành thạo. Huyện Tiểu Hoàng là một huyện thành nhỏ, thành trì cũng chỉ cao mấy trượng nên có thể công phá rất dễ dàng. Nếu quân Huyền Vũ không muốn hậu phương thất thủ, cũng chỉ có thể là chia quân viện trợ tới bảo vệ.

Chia bao nhiêu binh mã lại là một vấn đề lớn, không thể ít, mà chỉ có thể nhiều.

Quả nhiên, sau khi biết được chuyện này, Chu Hi thầm mắng một tiếng, biết đây chắc chắn là ý của Công Tôn Chỉ nên cũng không có cách nào, chỉ có thể chia ra năm vạn binh mã về bảo vệ hậu phương, đồng thời ra lệnh cho phủ binh luôn đề phòng chú ý kẻo bị đánh lén.

- Nhất định phải chiến đấu thật nhanh!

Chu Hi thầm tự nói với mình. Hôm qua vừa nhận được tin tức quân đoàn Chu Tước đánh bại đại quân Vân Quốc ở Hàm Cốc, chắc hẳn lúc này Vân Quốc đã cách huỷ diệt không xa, mà náo động trong khu vực đất Sở cũng dần dần được dẹp loạn, chỉ cần phân chia một phần binh lực đóng ở đó là được.

Nói cách khác, bây giờ đã không cần lo lắng cho biên giới phía nam nữa, Thương Quốc chỉ cần đối phó với năm quốc gia Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Tấn Quốc, Mãng Quốc và Phạm Quốc này.

Mà Mãng Quốc và Phạm Quốc đều bị chặn ở đất Sở, quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Thanh Long cộng lại có bảy tám chục vạn tướng sĩ, sau khi giữ lại một ít binh lực đóng ở đó, cũng có thể rút ra bốn năm mươi vạn binh lực đối phó với hai quốc gia này.

Mọi người đều biết, sở dĩ Phạm Quốc có thể cùng Mãng Quốc sóng vai xưng là nước lớn, chẳng qua là vì người trong nước đông đúc hơn mà thôi, đạt tới hơn mười triệu. Nếu dựa theo lực chiến đấu của quân đội, thật ra phải kém hơn Mãng Quốc một bậc.

Nói cách khác, sau này quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Chu Tước chỉ cần xem quân đội Mãng Quốc thành chủ lực là được.

Chu Hi rất có lòng tin vào hai quân đoàn này, đối phó Mãng Quốc và Phạm Quốc, tuyệt đối có thể đứng ở thế bất bại.

Như vậy, lấy tình thế bây giờ thì thấy được, Thương Quốc có thể thắng được cuộc chiến này hay không, sẽ phải xem quân đoàn Huyền Vũ có thể chiến thắng ba nước Nguyễn, Tấn và Ngụy hay không. Hoặc là nói, chỉ cần có thể thành công chống đỡ được quân đội của ba nước, đợi đến khi mấy đội quân còn lại ra tay thì Thương Quốc nhất định sẽ thắng!

Mà lấy thực lực của quân đoàn Huyền Vũ, đối phó liên quân ba nước trước mắt còn tạm được, một khi bọn họ tăng thêm binh lực, hoặc dùng hết sức ứng phó...

Chu Hi thầm nghĩ mà không khỏi lắc đầu, ba mươi vạn chiến đấu với ba trăm vạn, cho dù có một trăm khẩu Hồng Y Đại Pháo giúp đỡ, hắn cũng không nắm chắc.

Dù sao không ai là ngồi không cả. Mấy năm nay tuy Thương Quốc quật khởi nhanh chóng, nhưng ba nước Nguyễn, Tấn và Ngụy bây giờ đều là quái vật khổng lồ, một nước từng là bá chủ, một nước từng có can đảm khiêu chiến bá chủ...

Nước nào cũng không thể khinh thường.

Cho nên thật ra quân đoàn Huyền Vũ rất áp lực trước trận chiến này.

Tuy có đội Hồng Y Đại Pháo tồn tại, làm cho khả năng giành chiến thắng của quân đoàn Huyền Vũ lớn hơn rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận khả năng bị thua vẫn là có.

Triều đình cũng không phải lo lắng thua cả trận đánh, bởi vì cho dù quân đoàn Huyền Vũ thua, cũng có thể triệu tập quân đội nơi khác qua, ví dụ như quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Quy Nghĩa, hoặc dứt khoát trực tiếp điều quân đoàn Chu Tước từ phía nam qua.

Nhưng đối với quân đoàn Huyền Vũ, nếm mùi thất bại gần như là tai ương ngập đầu, sẽ trở thành đội quân đầu tiên trong sáu đại quân đoàn của Thương Quốc thua trận.

Bọn họ không thể mất mặt như vậy được!

Cho nên, áp lực của Hàn Đồng đặc biệt lớn. Đêm đó hắn lại ra lệnh cho chủ tướng các quân các bộ đến tập hợp ở doanh trướng trong quân, bàn bạc chiến sự.

Giống như suy đoán trước đó, chiến trường được lựa chọn ở huyện Kỳ Thủy là thích hợp nhất.

Hai bên đều có khả năng tiếp nhận.

Tòa thành trì này chỉ có một ngọn núi, cũng chính là tường thành của thành này, ngay cả sông đào bảo vệ thành cũng không có, bình thường chỉ để đề phòng giặc cỏ, dùng để cấm đi lại ban đêm còn được, nếu như chiến đấu lại hoàn toàn không được.

Cho nên, tuy trước mắt khu vực tòa thành trì này còn đang dưới sự quản lý của Thương Quốc, nhưng hai bên giao chiến cũng không muốn đánh trong thành.

Bọn họ không hẹn mà cùng tăng cường binh lính ở cách thành hai mươi dặm, rất rõ ràng là muốn lấy tuyến phòng ngự này làm điểm đột phá.

Ô Ô...

Ô Ô...

Ô Ô...

Trong gió rét, cờ bay phần phật, liên quân ba nước tập kết tám mươi vạn đại quân, lấy huyện Kỳ Thủy làm điểm đột phá, một đường thẳng tiến.

Bụi bặm bay lên, dọc đường đi quân lính giẫm lên rất nhiều ruộng đồng, thật may là lúc này không phải thời điểm trồng chợt, mặc dù cả ruộng đồng bị giẫm lên, nhưng nông dân tuyệt đối không phải chịu tổn thất quá lớn.

Dân chúng ở các thôn trang ven đường đều đã sớm kéo cả nhà trốn vào núi sâu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận