Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 112: Nội Tình

Chương 112: Nội Tình

=== oOo ===


Bên cạnh, Vệ Trung Toàn cuống lên xin lỗi. Xảy ra chuyện tập kích thánh giá ngay trong trụ sở quân đoàn Thanh Long, hắn cũng có trách nhiệm nhất định.

Thấy vậy, KHổng Thượng Hiền vội vàng giải vây:

- Bệ Hạ, khi vi thần đốc tạo đã đặc biệt chú ý đến những hàng tướng này. Tuy bọn họ có tài năng nhất định nhưng cũng có không ít bệnh vặt, không đổi được cái tật xấu quý tộc. Vi thần e là những người này không thực tình quy thuận… Dù sao thì giữ lại cũng không dám dùng, không bằng dứt khoát giết hết.

Hắn vừa nói vậy lập tức khiến cho mười chín hàng tướng còn lại của Trịnh Quốc tái mặt.

Bọn họ càng tuyệt vọng hơn là Hoàng Đế Thương Quốc cũng công nhận đề nghị của Khổng Thượng Hiền, gật gù nói:

- Ái khanh nói đúng lắm… Nhưng không phải biến những tù binh này thành của mình, cho họ một đường ra là đề nghị của khanh à? Sao giờ đột nhiên lại đổi ý…

Khổng Thượng Hiền cúi đầu thưa:

- Bệ Hạ minh giám. Vi thần cân nhắc là những hàng binh phổ thông kia, bọn họ vốn là bách tính bình dân vô tội, chỉ vì tư mưu của Trịnh Khang mà bị chiêu mộ làm nông dân binh, bất đắc dĩ mới đi xâm lấn Thương Quốc, tội không quá lớn. Mà những hàng tướng quý tộc này, theo thần thấy, ngoài một hai người thì còn lại đều có thể giết!

Một hai người…

Dương Mộc kinh ngạc nhìn Khổng Thượng Hiền, lập tức hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì, bèn quay sang nhìn các hàng tướng Trịnh Quốc, trầm giọng nói:

- Thật đáng tiếc, các ngươi đã thành công chọc giận trẫm… Người đâu, đè hết những người này xuống cho ta!

Đám thân vệ nghe vậy đều tiến lên, đè mười chín hàng tướng Trịnh Quốc xuống đất. Đồng thời cung tiễn thủ xung quanh cũng giương cung cài tên, nhắm thẳng vào đám hàng tướng, chỉ chờ Dương Mộc hạ lệnh.

Khi Dương Mộc đang muốn mở miệng, đám hàng tướng đều quỳ rạp cả xuống, liên mồm hô lớn.

- Bệ Hạ, thần thật tâm quy thuận!

- Bệ Hạ tha mạng, thần thật tâm quy thuận mà!

- Khổng đại nhân nói, trong chúng thần có một hai người là thật tâm quy thuận, thần chính là một trong số đó!

- Thần cũng vậy! Thần cũng không muốn xâm nhập Thương Quốc, đều là do Trịnh Khang ép!

Thấy vậy, Dương Mộc đưa tay ra hiệu cho đám thân vệ tạm dừng lại, nói với bọn họ:

- Các ngươi đã luôn miệng nói mình thực tình quy thuận, vậy tự giới thiệu trước đi, nói vài chuyện quan hệ với Trịnh Khang.

- Thần trước! Thần tên Hà Dũng, là ca ca của một thị thiếp của Trịnh Khang, là một tiểu quý tộc, cũng bị Trịnh Khang bức bách. Xin Bệ Hạ minh giám!

- Thần đến từ Triệu gia, gia tộc bọn thần ủng hộ Trịnh Khang leo lên Hoàng vị, nhưng thần vẫn luôn phản đối sách lược xâm nhập phía nam của hắn…

- Thần vốn là một bình dân, không hiểu sao lại chậm rãi bò được lên vị trí Thiên nhân tướng….

Bị hoảng sợ, mười chín hàng tướng nhao nhao khai hết thân phận của mình, nhưng cũng tránh nặng tìm nhẹ, đều phân rõ giới hạn với Trịnh Khang.

Dương Mộc chỉ ba người trong số họ, hạ lệnh:

- Ngoài mấy người kia, những người còn lại… Giết!

Đám hàng tướng còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn không kịp giãy dụa, các thân vệ đã giơ tay chém xuống, mười sáu cái đầu lăn lông lốc.

Ba người còn lại gần như choáng váng, nhìn từng người xung quanh mất mạng ngay tại chỗ, máu chảy đầy đất, không biết làm sao.

- Biết vì sao trẫm giữ lại các ngươi không?

Cả ba đều lắc đầu, ngơ ngác.

- Các ngươi đều miêu tả đúng trọng tâm, không giống đám người kia, vì lấy lòng chủ mới mà chế giễu chủ cũ đến thương tích đầy mình. Các ngươi quy thuận vì mạng sống, không phải là bạch nhãn lang…

Nghe vậy, ba tên hàng tướng thở dài một hơi, thầm nghĩ quá nguy hiểm. Nếu vừa rồi vô lương tâm nói bậy một câu, chỉ sợ lúc này đầu đã dọn nhà rồi.

- Tạ chủ long ân!

- Tạ ơn Bệ Hạ không giết!

- Tội thần bái tạ!

Ba người sống sót sau tai nạn sung sướng vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Dương Mộc gật gật đầu, trong lòng cũng cân nhắc. Thực ra trên đường đi hắn đã từng hỏi thăm Khổng Thượng Hiền, có phát hiện người nào đáng để bồi dưỡng không.

Khổng Thượng Hiền bèn báo lên ba người này, cho rằng Thương Quốc có thể sử dụng. Sự thật chứng minh ánh mắt của hắn không sai.

Ba người này là Cố Phong Nam, Cốc Ích và Dương Hồng, ai nấy đều khôi ngô, vừa nhìn liền biết không như đám quý tộc kia ăn không ngồi rồi kia, ít nhất cũng có thực lực nhất định.

Mà căn cứ theo như những gì Khổng Thượng Hiền bẩm báo trước đó, trước kia trong trận doanh của Trịnh Khang, ba người này cũng không được trọng dụng.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Ba người các ngươi tự giới thiệu chức vị của mình đi.

Dương Mộc nhàn nhạt nói.

- Tội tướng tên Cố Phong Nam, là Thiên nhân tướng Đệ Nhị Quân.

- Tội tướng Cốc Ích, là Bách phu trưởng.

- Tội tướng Dương Hồng, là Bách phu trưởng.

- Bách phu trưởng?

Dương Mộc khá bất ngờ. Hắn bắt được hai mươi mấy tướng lĩnh, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại ba người này, chỉ là một Thiên nhân tướng và hai Bách phu trưởng. Có khác gì nuôi bê con không?

Nên nhớ, trong đội ngũ một vạn năm ngàn người này, Bách phu trưởng có tới gần hai trăm người…

Nhất định có ẩn tình gì đó.

Dương Mộc nghĩ một lát mời hỏi:

- Thân phận Thiên nhân tướng có thể xuất hiện ở đây, nhưng hai Bách phu trưởng sao lại được xếp vào hàng tướng lãnh?

Cố Phong Nam kia nhíu nhíu mày, hơi buồn bã thưa:

- Hồi bẩm Bệ Hạ… có lẽ vì ba người tội tướng đều từng là Tam thiên nhân tướng, nhưng vì gia tộc có mâu thuẫn với Trịnh Khang mà bị giáng chức, nên lần này cũng bị điểm tên.

Bên cạnh, Cốc Ích bổ sung:

- Trịnh Khang chiêu mộ nông dân binh xuôi nam thực ra rất vội vàng, căn bản không kịp tìm tướng lĩnh, tiền tài và vật tư cũng là do mấy gia tộc bọn tội tướng giúp đỡ. Cho nên, dựa theo số lượng vật phẩm và nhân số chiêu mộ của mỗi gia tộc nhiều hay ít mà gia tộc nhận được vị trí khác nhau. Ba người tội tướng cũng là được gia tộc an bài tới, nhưng sau đó Trịnh Khang có nảy sinh mâu thuẫn với ba gia tộc, cho nên sau khi xuất chinh đã giáng chức bọn tội tướng.

Dương Hồng ở bên cạnh tức giận nói:

- Nói về mang binh đánh giặc, bọn tội tướng mới thực sự là người có tài trong quân ngũ! Trịnh Khang kia vì muốn nắm đại quyền, nên đã an bài tất cả chức vụ trọng yếu cho thân vệ của mình. Lần này đại bại thực sự là không oan!

Thì ra là thế…

Dương Mộc bừng tỉnh đại ngộ, nhìn sang Khổng Thượng Hiền trưng cầu ý kiến. Người sau khẽ gật đầu xác định.

Nghĩ lại cũng phải, lần trước đại quân Trịnh Khang phạt Thương nói dễ nghe là hai vạn quân đội, nhưng thực ra chỉ là một đám tán binh tập trung tức thời, thiếu huấn luyện, lại thiếu tướng lĩnh, chỉ dựa vào đám quý tộc miễn cưỡng kiếm ra một đám ô hợp không đủ năng lực, nên có nội tình thế này cũng không có gì bất ngờ.

- Vì sao gia tộc của các ngươi lại xảy ra mâu thuẫn với Trịnh Khang?

Cố Phong Nam kia nhìn Khổng Thượng Hièn một cái, trầm giọng đáp:

- Việc này hẳn Khổng đại nhân cũng biết phần nào. Thực ra khi đang làm liều kiếm ra một đội quân, các đại gia tộc cũng không xem trọng lần nam chinh này, chỉ vì bất đắc dĩ mới bỏ ra một số tiền tài lớn. Trên thực tế, các gia tộc cũng có vụng trộm liên hệ với Nhị Hoàng tử Trịnh Hàn. Trịnh Khang cũng biết chuyện này, cho nên thừa dịp nam chinh đã đá bọn tội tướng ra khỏi đội ngũ, triệt để khống chế quân đội. Một khi đánh xong Thương Quốc sẽ có thể tự chủ quyết định phân phối chiến quả, bức hiếp gia tộc bọn tội tướng.

- Thế này… Quý tộc Trịnh Quốc các ngươi đều đồng thời ủng hộ mấy phương hay sao?

Hai mắt Dương Mộc loé lên.

- Ngoài các vị ngoại thích của Hoàng đế, thực ra trên cơ bản đều là như vậy.

Cố Nam Phong khẽ gật đầu:

- Bệ Hạ, Trịnh Quốc lập quốc gần trăm năm rồi, thế lực quý tộc rắc rối phức tạp, các đời Hoàng Đế kế thừa hoàng vị cũng đều như vậy. Cũng vì thế mà đã hình thành một luật bất thành văn, có rất nhiều quý tộc lớn đồng thời phụ thuộc hai ba vị Hoàng tử, vậy mới có thể cam đoan tương lai vô luận là vị nào cướp được hoàng vị thì gia tộc cũng sẽ không lụn bại.




Bạn cần đăng nhập để bình luận