Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 532: Hồng Y Đại Pháo

Chương 532: Hồng Y Đại Pháo

=== oOo ===


Thế nhưng, câu nói này khi vào trong tai chư vị tướng quân ở đây lại cực kỳ chói tai, giống như là bị đập cho một cái bạt tai.

Mọi người tự mình biết mình, nếu như thực sự có cống hiến vô cùng lớn, nói như vậy không có gì đáng trách. Thế nhưng, ở dưới tình huống biết rõ Ngụy Quốc chỉ là một quốc gia phụ trợ mà vẫn nói như thế, ngoại trừ lúng túng thì vẫn là lúng túng.

Đương nhiên, lúng túng không chỉ là chư tướng ở đây, còn có Công Tôn Chỉ vẫn không nói một lời kia.

Trận chiến đó, hắn là chủ soái liên quân đường phía tây, cuối cùng bởi vì không cách nào điều phối lợi ích giữa quân đội các nước, cũng không có biện pháp nào để phá quan. Vì thế, ở thời điểm hậu kỳ, đại quân phía tây chỉ giống như một vật trang trí, từ đầu tới cuối không thể đánh đến phúc địa của người ta. Nếu không phải trận chiến đó chỉ để thu phục lại những vùng đất bị mất của Ngụy Quốc, để hắn có được uy vọng ở đây, thì hắn cũng không tiện nói lại chuyện này.

Công Tôn Chỉ nhíu nhíu mày, nói.

- Tấn Quốc không dễ lừa gạt, không nên bởi vì chuyện này mà bỏ lỡ đại kế hợp minh. Lại nói, lần này quân Tấn lui lại cũng có thể thông cảm được, nếu như quân ta gặp phải tình huống như thế thì ta cũng sẽ làm thế.

- Tuy nói như vậy, thế nhưng chuyện làm người tức giận chính là, rõ ràng hôm qua đã nói xong chuyện tấn công là của quân Tấn, nếu đánh lâu không xong thì sẽ cầu viện chúng ta, chúng ta đã có lòng tốt xuất binh trợ giúp, thế nhưng quân Tấn còn chưa chờ quân ta phản ứng lại thì đã lui binh, cho quân thủ thành một cơ hội xoay chuyển, rõ ràng là cố ý làm hao tổn thực lực quân ta!

Công Tôn Chỉ thở dài một hơi, nói.

- Việc này coi như thôi, hôm nay công thành quân ta hao tổn hơn một vạn sĩ tốt, các quân các bộ phải nhanh chóng bổ khuyết những lỗ hổng đó, sắp xếp lại một lần nữa.

- Đại Tướng quân, ngày mai quân ta vẫn tiến công sao?

Phó tướng Vạn Thư Lập đưa ra nghi vấn.

- Không được!

Công Tôn Chỉ đứng lên khỏi chỗ ngồi, phất tay nói.

- Ngày mai quân ta không cường công Lễ Thành, phải biến đổi sách lược một chút, trước tiên bắt đầu từ mấy thành trấn nhỏ gần đó. Gần Lễ thành có hơn mười toà thành trì nhỏ, hiện nay bị quân Tấn chiếm cứ ba toà, như vậy quân ta phải nhanh chóng khống chế mấy tòa thành còn lại trong tay, sau đó mới bắt đầu bao vây Lễ Thành, coi như đến lúc đó viện quân đến thì cũng không làm nên chuyện gì.

- Được!

Vạn Thư Lập vỗ tay tán thưởng, nói.

- Làm như thế, không những khiến thủ quân Lễ Thành bị vây nhốt, coi như là đại quân Nguyễn Quốc đến cũng chỉ có thể nhìn mà than thở, không dám lấy toà thành trì bị quân ta vây nhốt này.

- Đi thôi, để các tướng sĩ nghỉ ngơi một buổi tối, chuyện hai ngày sau liên quan đến bố cục đại quân ta, cực kỳ trọng yếu.

- Tuân lệnh!

...

Tin tức của tiền tuyến, mỗi ngày đều thông qua tấu chương sáng tối đưa đến trước mặt Dương Mộc.

Có thể nói, hiện nay hắn nắm rõ như lòng bàn tay chiến sự khắp nơi.

- Đại quân Nguyễn Quốc còn chưa chạy tới sao...

Dương Mộc lầm bầm lầu bầu, dường như có hơi tiếc nuối.

Đúng vậy, đối với Thương Quốc thì chuyện này khá là tiếc nuối.

Lúc trước, hạ lệnh quân đoàn Huyền Vũ cùng đóng giữ với quân đội ở biên quan, hơi làm chút chống đỡ rồi lùi lại, tạo nên cảnh tượng Thương Quốc miệng cọp gan thỏ, đó chỉ là bước thứ nhất.

Quả nhiên, quân Ngụy không nhịn được, nhanh chóng phái binh xuôi nam, cũng tiến công về hướng Vương Kỳ.

Sau đó, chính là đại quân Nguyễn Quốc.

Chỉ là, chung quy Nguyễn Quốc cách hơi xa một chút, cho đến bây giờ cũng chưa đến, để một loạt kế hoạch của hắn không thể triển khai.

- Nhưng mà, chiến lược bảo vệ lớn như vậy, đúng là khổ những bách tính ở Vương Kỳ kia.

Dương Mộc lắc lắc đầu, có chút cảm thán thở dài một hơi.

Ban đầu, nhưng thành trì bị chiếm đóng cũng có thể được bảo vệ tốt.

Thậm chí, nếu như triều đình Thương Quốc quyết định muốn ngăn địch ở ngoài cương vực đất nước, như vậy có khả năng ngọn lửa chiến tranh không thiêu tới Vương Kỳ, đại quân các quốc gia vẫn phải bồi hồi ở quan ngoại.

Tuy rằng, những năm gần đây các quốc gia đều chịu dẫn dắt từ chính sách hóa dân của Thương Quốc, không trắng trợn cướp đốt giết hiếp đối với thành trì công hãm được như trước đây, đề xướng thuận theo lòng dân, thế nhưng tổng thể vẫn là một trường kiếp nạn đối với dân chúng. Nếu như đụng tới một số tướng lĩnh kiệt ngạo, cướp đốt giết hiếp là chuyện không phải không có khả năng.

Hiện nay, triều đình cũng đã thu được hai phong tấu chương, đại quân Tấn Quốc đã thực thi tàn sát với hai tòa thành trì vừa chiếm được.

Chỉ là, vì đại chiến lược kia nên không thể không nhẫn nhịn.

...

Huyện Tiểu Hoàng.

Nơi này cách Lễ Thành chỉ có ba trăm dặm.

Một nhánh bộ đội đặc thù đang gấp gáp hành quân.

Sở dĩ nói là bộ đội đặc thù là bởi vì, mỗi một sĩ tốt trong nhánh quân này đều không mặc giáp trụ dày nặng, không có kỵ binh, không có chiến xa liên nỏ, tương tự cũng không có trường mâu binh và giáo binh.

Đồng thời, từ tình huống những tướng lĩnh dẫn đầu kia để xem, thì càng khác với tất cả mọi người.

Ngược lại không phải quái dị hoặc là khác loại, mà là những tướng lãnh này hầu hết đều khá trẻ.

Phải nói đến, trong quân đội Thương Quốc, tướng lĩnh phổ biến đều khá trẻ, nên cũng không phải chuyện kỳ quái. Thế nhưng, đội ngũ tướng lĩnh trong nhánh quân này lại có một loại khí chất văn nhược.

Nói khó nghe một chút, thì giống như thư sinh vừa mới tốt nghiệp khỏi thư viện vậy.

Cả người mang theo vẻ tuấn lãng, miễn cưỡng còn có thể đứng vào hàng tiểu bạch kiểm.

Chỉ bằng điểm này, đã khác nhau rất nhiều với đội ngũ quân Thương còn lại.

Mà càng thêm thần bí chính là, chu vi mấy dặm chung quanh đội ngũ này, không cho phép dân chúng tới gần, phát hiện người nào khả nghi đều sẽ ra tay bắt giữ.

Hành vi quái dị!

Cũng không trách được nhánh quân đội này lại hành động quái dị như thế, bởi vì một khi đi vào nhìn kỹ sẽ phát hiện ra một bí mật lớn.

Trên từng chiếc xe đẩy có từng cây từng cây ống đồng giống như cột trụ.

Bị từng sĩ tốt đẩy đi.

Hơn nữa, trên vai rất nhiều sĩ tốt còn gánh theo từng cái sọt.

Bên trong cũng không biết là món đồ gì, bởi vì tất cả đều bị rơm rạ bao trùm, còn được bọc bằng giấy dầu không thấm nước.

Nhánh quân đội này, đã vô cùng sống động.

Chính là đội quân Dương Mộc đặt nhiều kỳ vọng, đại đội pháo binh!

Thứ bọn họ đẩy, chính là một ổ đại pháo.

Hoặc là lấy hình thái bây giờ, gọi thứ đó là Hồng Y đại pháo thì thích hợp hơn.

Cái gọi là Hồng Y đại pháo, ở Trung Quốc cổ đại được gọi là hồng di đại pháo, là một loại pháo được chế tạo ở Châu u vào đầu thế kỷ XVI, cuối đời nhà Minh mới được truyền vào Trung Quốc.

Về thiết kế Hồng Y đại pháo quả thật có ưu điểm, nòng pháo dài, thân rất dày, hơn nữa từ nòng pháo đến đuôi pháo to dần, phù hợp nguyên lý hỏa dược thiêu đốt thì ép từ cao tới thấp.

Ở hai bên trong thân pháo có tai pháo hình trụ, đây là trục có thể điều tiết xạ giác của pháo, phối hợp liều dùng hỏa dược để thay đổi tầm bắn, có bố trí đầu ngắm và chiếu môn, theo đường pa-ra-bôn để tính toán đường đạn, độ chính xác rất cao.

Đại đa số Hồng Y đại pháo dài khoảng một trượng, trọng lượng ở ba ngàn cân trở lên.

Loại đại pháo của Thương Quốc, chính là Hồng Y đại pháo tiêu chuẩn.

Bởi vì, Bộ Khoa học kỹ thuật Thương Quốc cũng vừa mới tiếp xúc được loại vũ khí này, lấy kỹ thuật cùng kinh nghiệm hiện nay, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra loại hàng nhái như thế.


Bạn cần đăng nhập để bình luận