Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 283: Bố Trí Trước Hội Minh

Chương 283: Bố Trí Trước Hội Minh

=== oOo ===


Bố trí xong tất cả những việc này, Dương Mộc cuối cùng cũng xem như yên tâm chuẩn bị công tác Hội minh.

Ngoại trừ các quốc gia trong trận doanh Tấn Quốc, còn lại phàm là các nước thiết lập quan hệ bang giao với Thương Quốc, hắn đều cho Bộ Ngoại giao viết quốc thư gửi đi, mời Quân vương của các quốc gia đến Thương Quốc, tổ chức Hội minh ở Thương thành, lên tiếng phê phán hành động bất nghĩa của Tấn Quốc.

Xưa nay nước lớn chủ trì Hội minh, đều sẽ lựa chọn ở một vị trí khá có lợi đối với các quốc gia, nói cách khác là nơi phồn hoa nhất.

Sở dĩ Dương Mộc lựa chọn tổ chức Hội minh ở Thương thành, trong đó cũng có một chút mục đích chính trị.

Dù sao, Thương thành có vị trí trung tâm của vùng Đông Thương Quốc, nếu như quân vương các nước đến đây tham gia Hội minh, nhất định có thể tận mắt chứng kiến nhiều nơi khác biệt của Thương Quốc.

Bằng cách này, cũng có thể tăng thêm một phần tự tin cho cuộc chiến phạt Tấn sắp tới.

Đương nhiên, thông qua một số bố trí và sách lược nghiên cứu trong mấy ngày nay, hắn cũng suy nghĩ ra một vài điều, cho rằng lần này Hội minh có thể thành công.

Vì sao?

Bởi vì mọi người đều có mục đích chung.

Tấn Quốc, chính là mục đích chung của Liên minh này.

Trước đây tấn công Ngụy Quốc, vì sao có nhiều quốc gia tham dự Hội minh như vậy, nhưng cuối cùng khi xuất binh lại có rất ít người tham dự?

Đơn giản chính là lợi ích không được phân phối đồng đều.

Còn chưa đề cập đến bên cạnh Ngụy Quốc, còn có một vài quốc gia có quan hệ khá tốt, cộng thêm việc nhiều quốc gia có biên giới lãnh thổ không gần Ngụy Quốc, như vậy liền không đủ động lực, tấn công Ngụy Quốc cũng không đạt được nhiều lợi ích.

Mà một ít các nước ở phía Nam cũng đời đời giao hảo cùng Ngụy Quốc, không có lý do tấn công, không muốn phá hoại quan hệ hòa bình. Còn Nguyễn Quốc và các quốc gia lớn ở khá gần Ngụy Quốc, ý đồ chiến lược rõ ràng là có lợi.

Lần này Hội minh, Vương kỳ của Thiên tử.

Thương Quốc đối mặt với áp lực, lúc này mới chủ động liên hợp với các nước đồng thời tấn công Tấn Quốc. Sau khi Tấn Quốc chiếm đoạt Vương kỳ của Đại Lễ, lúc này Tấn Quốc đã trực tiếp giáp giới với rất nhiều quốc gia. Không nói đến Nguyễn Quốc, chỉ kể đến Sở Quốc và Ngô quốc cũng sẽ ăn ngủ không yên. Mà một khi đánh bại Tấn Quốc, đều có thể đạt được nhiều lợi ích.

Một khi chư quốc liên hợp thành công, đồng thời tiến công Tấn Quốc, dù cho là Tấn Quốc có mấy trăm vạn đại quân, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đối.

Thời khắc mấu chốt, Thương Quốc lại đứng ra làm quân tiên phong, lợi dụng lợi thế kỵ binh và khí giới công thành ưu việt để mở ra một lỗ hổng, tùy thời hành động, đại quân vào cảnh nội Tấn Quốc, hỗ trợ liên quân các nước.

Ngoài ra, Thương Quốc còn có một ưu thế tuyệt hảo.

Đó là thâm nhập vào bên trong Tấn Quốc theo biên giới phía Bắc của Thương Quốc, đó là một vùng bình nguyên rộng lớn.

Lúc trước, Tấn Quốc có thể công diệt nhiều quốc gia như vậy rồi trở thành bá chủ hùng bá một phương, cũng bởi vì cái địa thế này đã giúp ích rất nhiều, những tiểu quốc bị thôn tính kia căn bản không có địa thế hiểm trở để phòng thủ.

Cũng chính là lí do này, Tấn Quốc vẫn luôn có định hướng mở rộng, không cho phép bất kỳ một quốc gia nào xung quanh trở nên mạnh mẽ. Bởi vì nó phi thường hiểu rõ ưu thế của chính mình, biết được đạo lý không tiến ắt lùi.

Nhớ tới lúc trước, lúc Dương Mộc tham gia Hội minh, còn rất nghi hoặc vì sao Tấn Quốc vừa mới ổn định tình hình trong nước đã vội vã tổ chức Hội minh phạt Ngụy, sau khi suy nghĩ kĩ càng mới hiểu, vốn dĩ là phải như vậy.

Chỉ có điều, lúc trước Thương Quốc quá nhỏ yếu, cũng không có Hoàng Đế quốc gia nào nói với hắn về điều này, đến ngay cả Nữ hoàng Nguyễn Quốc cũng chỉ cười không nói.

- Khổng ái khanh, dân tâm Thương Quốc ta thế nào?

Dương Mộc hỏi.

- Bệ hạ, lời ấy nghĩa là sao?

Khổng Thượng Hiền ở một bên, hơi kinh ngạc.

Dương Mộc thở dài một hơi, nói:

- Lần này Thương Quốc ta tổ chức Hội minh nhằm tấn công Tấn Quốc, cũng chính là vì cân nhắc lâu dài. Bách tính bình thường cũng không biết ý nghĩa ẩn trong đó, tất nhiên sẽ cho rằng triều đình ta cực kỳ hiếu chiến.

- Điều này cũng không xuất hiện! Dù sao chúng ta có cái thần khí Thời báo Đại thương, Bệ hạ không cần lo lắng, dân chúng sẽ hiểu được quyết sách của triều đình.

- Một khi tổ chức Hội minh công Tấn, Thương Quốc ta sẽ không còn đường quay đầu lại nữa, mũi tên rời cung sẽ không quay đầu, rất có thể chính là một cuộc chiến dai dẳng, thậm chí dẫn đến cục diện một mình Thương Quốc ta chống đỡ tất cả. Những năm gần đây con dân Đại Thương ta được khai hóa, như vậy sẽ có một số người ý thức được, một khi chiến cuộc gặp bất lợi, trong dân gian sẽ có một vài âm thanh gây dao động.

Khổng Thượng Hiền gật gật đầu, nói:

- Bệ hạ nói không sai, thế nhưng dự liệu theo chiều hướng này hoàn toàn sai lầm. Hiện nay ở trong nước, mọi người đều không ngừng suy tư phương pháp để chiến thắng Tấn Quốc, căn bản không ai lên tiếng nghi vấn. Những năm nay, Thương Quốc ta thi hành chính sách thỏa đáng, quốc dân hiếu chiến, dân phong dũng mãnh, toàn quốc đoàn kết nhất trí, lại có Bệ hạ hai lần đích thân ra chiến trường chỉ huy, cổ vũ lòng người, dân chúng đều nhìn ở trong mắt, còn chuyện sau này thì để nói sau đi.

Khổng Thượng Hiền vừa nói, vừa nhìn về phía Dương Mộc. Hắn thực sự không hiểu được, tất nhiên dân tâm rất trọng yếu, thế nhưng Bệ hạ có phải là có chút lo lắng quá mức rồi không?

Dù sao, hiện nay các nước đều cho rằng, quý tộc mới là trụ cột vững vàng, mới là hạt nhân của một cái quốc gia, cái gọi là dân chúng đều chỉ dùng để đánh trận, bỏ thêm vào mạng người mà thôi.

Bỗng nhiên, hắn như nhớ ra cái gì đó, nói:

- Bệ hạ kỳ thực không cần lo lắng, nếu như chiến sự thật sự kéo dài quá lâu, Tấn Quốc trái lại còn gặp bất lợi hơn.

- Ồ?

- Tấn Quốc chính là bá chủ, phồn vinh an nhàn, không có ý thức ưu hoạn, trăm năm qua không gặp thất bại lớn, cũng chưa từng đối đầu ngang sức ngang tài với quốc gia nào. Bây giờ nếu như Thương Quốc chúng ta có thể giằng co với Tấn Quốc, dân tâm trong nước càng nôn nóng, các nước cũng sẽ nhân cơ hội gây khó dễ đối với Tấn Quốc.

- Đúng là như vậy, đúng là không cần cân nhắc về vấn đề lâu dài.

- Thần có một kế! Điều Bệ hạ cần làm ngay bây giờ là phái ra Bộ Ngoại giao và các thương đội, đồng thời đi đến các quốc gia tuyên dương sự uy hiếp của Tấn Quốc, đặc biệt là một số tiểu quốc.

- Hả? ý của Tả Tướng, chẳng lẽ là...

- Xem ra Bệ hạ cũng nghĩ đến! Trải qua những làn sóng sát nhập mạnh mẽ từ hai năm trước, những tiểu quốc kia đã ý thức được đạo lý không cẩn thận sẽ bị kẻ khác thôn phệ, chỉ cần chúng ta lợi dụng các loại phương thức khác nhau, tuyên truyền loại ý thức này với bọn họ, đến lúc Bệ hạ tổ chức Hội minh, các tiểu quốc chắc chắn hưởng ứng, cũng hy vọng có thể cắn xuống một miếng thịt mỡ từ trên thân Tấn Quốc, mở rộng thực lực của chính mình.

- Được! Phương pháp này rất tốt, nếu như có thể tổ chức Hội minh thành công, lần này cuộc chiến công Tấn chẳng khác nào đã thành công một nửa!

Dương Mộc đại hỷ, sau khi có một phương hướng, lập tức phái người an bài xong xuôi.

...

Ngày mùng 3 tháng 4, tiền tuyến truyền về tin tức chiến báo.

Quân đoàn Chu Tước đơn độc thâm nhập, đánh hạ thành công dãy núi Hạ Nghi, ép thẳng tới Thịnh thành.

Chỉ có điều, địa thế dãy núi Hạ Nghi hiểm trở, các loại khí giới cồng kềnh như máy bắn đá khó có thể vận chuyển như trong quá khứ. Trong vòng nửa tháng này, phỏng chừng quân đoàn Chu Tước khó có thể tiến xa hơn.

Đây chính là tai hại của việc quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Kỳ Lân rút lui. Không còn được sự hỗ trợ của các quân đoàn khác, khi quân đoàn Chu Tước thâm nhập vào trong lòng quân địch, phải gánh chịu rất nhiều hạn chế.

Dương Mộc thật lâu không nói gì.

Sau đó hắn liền hạ chiếu thư, tuyên bố chỉ cần Thịnh Quốc có thể đầu hàng, liền bảo đảm lợi ích cho những quý tộc quy hàng.

Đồng thời, sắc phong Thái thượng hoàng Mẫn Lôi của Thịnh Quốc là Hưng Thịnh Hầu, Hoàng Đế Mẫn Thiện Nghị là Hưng Thịnh Hầu, đưa đến sống trên đảo Quy Nghĩa, phân chia năm trấn cho Hoàng tộc làm phong ấp.

Đối với binh sĩ Thịnh Quốc, Dương Mộc cũng làm đưa ra ưu đãi, ngoại trừ việc đối xử như tù binh, còn hứa hẹn phân phát cho mỗi người năm lượng bạc làm phí an cư. Nếu đồng ý gia nhập vào quân đội Thương Quốc, sẽ nhận được đãi ngộ như binh sĩ Thương Quốc, đồng thời người nhà cũng cũng được hưởng thụ ưu đãi.

Còn những bậc tướng lĩnh kia, có thể bảo lưu chức vị vốn có, phàm là kẻ quy hàng cũng có thể thụ phong tước vị, chí ít cũng là một tước dân.

Đại Tướng quân Đặng Chi được sắc phong làm Hầu tước, có quyền cầm binh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận