Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 106: Phạt Trịnh

Chương 106: Phạt Trịnh

=== oOo ===


Nhìn thấy sắc mắt Dương Mộc không dễ nhìn, trong lòng Cơ Linh Nhi cũng thấp thỏm, sợ bị hiểu lầm, dùng sức nháy mắt với Nha Tử.

- Bệ hạ… ta… nô tỳ… nô tỳ là tự nguyện làm thái giám. Nương nói bệ hạ là đại ân nhân của chúng ta, cũng là đại ân nhân của toàn bộ bách tính Thương Quốc. Nếu như có thể được tận trung hầu hạ bên cạnh Bệ Hạ thì đó là đại phúc khí, là được thần tiên quan tâm. Bệ Hạ, ngài sẽ lưu Nha Tử lại chứ...

Tiểu thái giám dập đầu quỳ trên mặt đất, nhìn ra được có chút ngại ngùng và căng thẳng, thế nhưng từ ánh mắt kiên định của hắn có thể thấy được sự chân thành tha thiết.

Dương Mộc muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói cái gì. Làm một bách tính khỏe mạnh thì không làm, nhất định phải làm thái giám...

- Ài! Nếu đã muốn như thế thì coi như xong, hi vọng khi ngươi trưởng thành sẽ không hối hận.

Dương Mộc hít sâu một hơi rồi nói:

- Như vậy đi, sau này ngươi sẽ gọi là Thiếp Nha Tử, ở lại trong cung luyện tập võ công, lúc nào học có thành tựu thì trẫm sẽ giao việc cho ngươi, sẽ lưu ngươi lại ở bên cạnh.

- Tạ ơn Bệ Hạ! Tạ ơn Bệ Hạ.

Tiểu Nha Tử nghe xong, phi thường kích động, vội vàng dập đầu tạ ân.

Dương Mộc phất phất tay để hắn đi xuống, sau đó tức giận nhìn về phía Cơ Linh Nhi:

- Dám to gan tự chủ trương, trước đi lĩnh hai mươi bản.

- Ồ!

Cơ Linh Nhi mếu máo, biết Hoàng Đế Bệ Hạ đang thật sự tức giận liền thi lễ một cái, sau đó đi lĩnh bản.

Nhìn Cơ Linh Nhi thối lui, Dương Mộc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chung quy lại mà nói thì cách làm của Cơ Linh Nhi cũng không sai, không chỉ bởi vì tình cảm riêng tư, càng là vì mấy ngày trước Dương Mộc đã phân phó nội thị giám và cấm vệ quân ngầm chọn lựa ra một nhóm thái giám ưu tú và thanh niên trai tráng, chuẩn bị thành lập hai cái cơ cấu đặc vụ, một cái tương tự với Đông Xưởng, một cái tương tự với Cẩm Y vệ.

Bởi vì cuộc mưu phản đảo chính này đã khiến cho Dương Mộc biết được sự khống chế của hoàng quyền đối với quốc gia là không đủ, đặc biệt là đối với dân tình thì còn thiếu rất nhiều.

Trước đây là thế gia môn phiệt điều khiển cả nước, ảnh hưởng của hoàng quyền đối với dân gian rất có hạn, sức ảnh hưởng của song phương ở dân gian thậm chí là loại quan hệ thù địch, bên này tiêu thì bên kia trường. Nếu như Hoàng Đế phát triển một số cơ cấu giám sát và đặc vụ, sẽ kích động môn phiệt phản đối, vì thế nên song phương vẫn chưa có đụng vào cái hồng tuyến này.

Mà hiện tại, thế lực và sức ảnh hưởng của môn phiệt đều đang suy nhược rất nhiều, hoàng quyền lại chưa từng mạnh mẽ như vậy, vì thế chuyện này cũng có điều kiện để thi hành.

Đương nhiên, hai cái cơ cấu đặc vụ này cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể thành lập được, mà hiện tại toàn bộ Thương Quốc đang bị vây ở trạng thái bách phế đãi hưng, người được tuyển chọn cần phải tiến hành huấn luyện khắp mọi mặt, không có thời gian mấy tháng sẽ không nhìn thấy hiệu quả.

Có lẽ cũng bởi vì ở thời kỳ quan trọng này nên Cơ Linh Nhi cảm thấy Nhị Nha Tử thích hợp, vì thế đáp ứng thỉnh cầu của hắn, mang hắn vào hoàng cung.

Xử lý xong tấu chương, Dương Mộc tuyên triệu Khổng Thượng Hiền vào cung.

Tù binh ngày xưa bây giờ đã là Thượng Thư Bộ giáo dục, cũng mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

- Khanh đây là…

Dương Mộc kinh ngạc. Ở trong mắt hắn hình tượng của Khổng Thượng Hiền là một thư sinh mưu sĩ, trên mặt luôn mang theo một cỗ tự tin. Thế nhưng hôm nay râu mép lại không chỉnh, da dẻ trên mặt ngăm đen, hai tròng mắt còn bị tơ máu che kín.

Khổng Thượng Hiền cười khổ một tiếng, nói:

- Mấy ngày nay rất bận bịu, do đó có chút lôi thôi lếch thếch, để bệ hạ cười chê rồi.

Dương Mộc gật gật đầu. Bây giờ Khổng Thượng Hiền thân kiêm hai chức, vừa là Đốc tạo đại thần, còn là Thượng Thư Bộ giáo dục, hai bên đều đang ở thời điểm bận rộn nhất, chỉ riêng việc phê duyệt công văn đã đủ bận bịu rất lâu. Hơn nữa các tiên sinh dạy học vừa tới nông thôn không lâu, bất kể là sân bãi hay là sự phối hợp của nhân viên đều không phải là chuyện đơn giản, có thể nói cũng không nhàn rỗi hơn bao nhiêu so với người hoàng đế như hắn.

- Khoảng thời gian này ái khanh phải chịu khổ rồi! Bây giờ tất cả chính lệnh đều đã đi vào quỹ đạo, tất cả là nhờ có mấy trung thần hiền năng như khanh.

- Vì là bệ hạ phân ưu, là chức trách của vi thần.

- Lần này gọi khanh tới là muốn hỏi một chút về chuyện thư từ của Trịnh Khang lần trước, không biết khanh có kiến giải gì không.

- Ý của bệ hạ là muốn dụng binh với Trịnh Quốc?

Khổng Thượng Hiền nghiêm nghị hỏi.

Dương Mộc gật gật đầu, hai mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:

- Hành động lần này của Trịnh Quốc quả thực đáng giận. Nếu trẫm không báo thù này, có tư cách gì để ngồi ở trên long ỷ chứ.

- Thế… vi thần cả gan xin hỏi bệ hạ, cảm thấy thời cơ đã đến rồi sao?

- Ái khanh hỏi rất có lý, đây cũng là nguyên nhân mà trẫm tìm khanh tới. Lần trước Trịnh Khang có gửi một phong thư, có thể thấy được hiện tại bên trong Trịnh Quốc đang hỗn loạn. Lần này Thương Quốc ta lại xảy ra cung biến, tám chín phần là do Nhị Hoàng Tử Trịnh Quốc ở sau lưng bày ra. Nếu tiếp tục như vậy, trẫm lo lắng sau khi Trịnh Quốc bình ổn hỗn loạn, thì lúc đó thế lực sẽ ngang nhau.

- Bệ hạ không nói thần cũng đang muốn nhắc tới chuyện này. Nếu Trịnh Hàn có thể dùng danh nghĩa của Trịnh Khang để đưa thư cho bệ hạ, vậy có thể là hai người đã lén lút đạt thành một giao dịch nào đó. Nếu như đoán không lầm, hẳn là đến từ Đại hoàng tử Trịnh Hùng.

Trịnh Hùng...

Dương Mộc cũng gật gật đầu, rất tán thành. Dù sao trước mắt bên trong Trịnh Quốc thì thực lực của Trịnh Hàn và Trịnh Khang đang bị tổn thất lớn, đây chính là cơ hội tốt cho Đại Hoàng tử Trịnh hùng đánh kẻ sa cơ thất thế. Trịnh Hàn là một người thông minh, nhất định sẽ chủ động tìm kiếm hợp tác với Trịnh Khang, hai người vì chống lại áp lực đến từ Trịnh Hùng nên đã ngắn ngủi âm thầm kết minh cũng là chuyện có thể.

- Ái khanh cho rằng, nếu như trẫm quyết định muốn thảo phạt Trịnh Quốc, lúc này nên làm thế nào?

- Liên Thân, ba đường ra quân.

- Ba đường ra quân… Bạch Hổ quân bên trong sơn mạch Lưu Phỉ đúng là không có vấn đề. Thế nhưng bên phía Thân Quốc, dù sao nguyên khí cũng đang đại thương, chỉ có hơn một tháng, sợ là đang còn liếm láp vết thương, có năng lực Bắc phạt sao?

Dương Mộc hỏi.

Trên thực tế, đây cũng là vấn đề mà hắn lo lắng nhất. Trận chiến một tháng trước đó, hầu như toàn bộ Thân Quốc đã bị đánh cho tàn phế, chỉ còn lại hơn năm ngàn quân đội, hai tòa thành trì phía Bắc đều không có năng lực thu phục. Nếu như không có quân đoàn Bạch Hổ tại sơn mạch Lưu Phỉ hỗ trợ, sợ là Trịnh Quốc đã sớm xâm lược phía nam lần thứ hai.

Có thể nói, hiện nay Thân Quốc có thể bảo vệ chính mình là tốt lắm rồi, nào còn năng lực Bắc phạt?

- Bệ hạ, ý của thần là, tuy Thân Quốc vô lực bắc phạt, thế nhưng có thể phân tán binh lực của quân địch.

Khổng Thượng Hiền nói.

- Ồ?

- Chuyện này phải nói đến cuộc chiến lần trước của Thân Quốc, lúc đó Bệ hạ đã trả An La Thành cho Thân Quốc, thế nhưng lại không hề đề cập đến hai tòa thành trì còn lại, đây là một diệu chiêu. Bây giờ bệ hạ muốn phạt Trịnh Quốc, sĩ khí của tướng sĩ Thương Quốc tuy thịnh, thế nhưng số lượng lại không đủ, huống hồ là phải thâm nhập vào lòng địch, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình thế bị vây công. Thế nhưng, nếu để cho Thân Quốc lên phía bắc, đóng quân ở ngoài Sơn Tuyền thành và Bình Hương thành, tất sẽ khiến Trịnh Quốc kiêng kỵ, do đó sẽ chia quân phòng thủ, đại quân Thương Quốc cũng sẽ giảm bớt được áp lực.

- Năm ngàn binh sĩ mà thôi, dù có trú quân ở ngoài thành cũng không thể khiến cho Trịnh Quốc coi trọng chứ? Quân coi giữ hai tòa thành trì hoàn toàn có thể ứng phó, làm sao có thể đạt đến hiệu quả kia?

- Cũng không phải!

Khổng Thượng Hiền cười thần bí, nói:

- Bệ hạ không ngại ngẫm lại, nếu như Bạch Hổ quân án binh bất động...

Bạch Hổ quân...

Bỗng nhiên Dương Mộc nghĩ tới điều gì, kinh hỉ nói:

- Ái khanh quả nhiên kỳ tư diệu tưởng, chỉ một kế này, năm ngàn binh sĩ của Thương Quốc ta liền có thể ngăn cản năm vạn đại quân của Trịnh Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận