Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 127: Viện Quân Bị Diệt

Chương 127: Viện Quân Bị Diệt

=== oOo ===


Chiến đấu tới hồi gay cấn, nhưng thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên.

Với binh lính quân đoàn Thanh Long thì ai nấy đều vô cùng hưng phấn, vừa thu hoạch chiến công vừa cảm thán đây là một kỳ tích.

Nhưng với Vệ Trung Toàn có từng đọc một chút binh pháp Hoa Hạ cổ đại thì mặc dù không ức chế được kích động trong lòng, nhưng vẫn bình tĩnh trước chiến quả.

Vì tầm mắt của hắn đã xa hơn rất nhiều rồi, không còn là một Đại tướng quân dẫn theo mấy ngàn quân đội trông coi một quốc gia nhỏ như trước kia nữa. Từ khi đọc được mấy bộ binh pháp, ánh mắt của hắn đã cao hơn nhiều, thậm chí muốn làm một danh tướng danh chấn sử sách.

Cho nên với hắn, trận đại thắng này cũng không đáng để quá kiêu ngạo, chẳng qua cũng chỉ là một chiến dịch phục kích đánh bại kẻ địch mà thôi. Đừng nói là kẻ địch gấp bốn lần, trong những trận kinh điển kia, nơi nào cũng có đại chiến đánh bại kẻ địch đông gấp mười lần, mà còn là chính diện.

Muốn ghi tên trên sử sách thì còn một đoạn đường rất xa phải đi…

Bên cạnh Vệ Trung Toàn là mấy chục thân binh và lính liên lạc, ai nấy đều giơ cao đuốc bằng tay trái, tay phải nắm chặt lưỡi đao, chỉnh tề bước lên phía trước. Nhờ vào bó đuốc chiếu sáng, bổ thêm một đao xuống mỗi bộ thi thể bên dưới.

Đột nhiên, một tên thân vệ dừng bước.

Bởi vì trước mặt hắn có một binh lính quân Trịnh trúng tên nhưng may mắn không chết, bộ dáng tràn đầy hoảng sợ nhìn thi hài đồng đội ở khắp nơi xung quanh.

Tên lính kia rất khiếp sợ, bởi vì mỗi đồng bạn bị giết đều trúng đầy tên. Ngoài ra ai nấy đều bị cắt mất một bên tai, tử trạng rất thê thảm.

Một binh lính quân Thương đang định giơ đao đâm tới.

- Tha mạng! Tha mạng! Ta đầu hàng! Không phải Thương Quốc các ngươi nguyện ý tiếp nhận người đầu hàng sao? Ta chỉ là một nông dân binh bị bắt tới, không muốn làm lính!

Tên lính quân Trịnh kia hoảng sợ lùi lại, run lẩy bẩy quỳ xuống không ngừng dập đầu.

Nông dân binh?

Tên thân vệ này hơi do dự. Nếu là chém giết chính diện trên chiến trường, dù có giết mấy chục người thì hắn cũng không có chút gợn sóng trong lòng. Nhưng nếu đây chỉ là một nông dân vừa mới ném cuốc cầm vũ khí đang dập đầu xin tha thứ, thực sự hắn không xuống tay được.

Nhưng mà, đây là chiến trường!

Chiến trường vô tình! Với kẻ địch, nhất định phải tàn nhẫn! Đây là thiết luật mà mỗi chiến sĩ nhất định phải nhớ kỹ!

Thân vệ lại giơ lưỡi đao lên, đang muốn đâm xuống.

- Chậm đã!

Vệ Trung Toàn lên tiếng.

- Đại soái!

Thân vệ không dám thất lễ, vội vàng thu binh khí lại, ôm quyền chắp tay.

Vệ Trung Toàn đi tới bên cạnh tên lính tự nhận là nông dân binh này nhìn một chút, sau đó cau mày nhìn các binh lính đang say sưa truy kích rồi lắc đầu.

- Thôi! Đến đây kết thúc được rồi.

Vệ Trung Toàn thở dài một hơi, nói với lính liên lạc bên cạnh:

- Lập tức hạ lệnh chiêu hàng quân địch!

- Vâng!

Lính liên lạc cung kính tiếp nhận, sau đó vung vẩy cờ xí trong tay hô to:

- Đại soái có lệnh, bỏ vũ khí xuống, đầu hàng không giết!

- Đầu hàng không giết!

- Đầu hàng không giết!

- Đầu hàng không giết!

Mệnh lệnh vừa được đưa ra, tất cả binh lính quân đoàn Thanh Long đều dừng giết chóc, chỉ vây khốn quân địch.

- Ta đầu hàng!

- Ta nguyện ý đầu hàng!

- Ông trời có mắt, có thể đầu hàng!

Quân Trịnh bị giết đến vỡ mật, ai nấy đều vui mừng quá đỗi. Tiền lệ quân Thương không giết tù binh đã được loan ra từ một tháng trước. Khi đứng trước tuyệt lộ, nghe được mệnh lệnh này chẳng khác nào nghe được thiên âm.

Loảng xoảng!

Choeng choeng...

Binh lính quân Trịnh như được đại xá vứt hết binh khí xuống đất, toàn thân đầy bụi bặm quỳ xuống dán sát mặt đất, không dám động đậy chút nào.

Quân đoàn Thanh Long không lạ gì việc chiêu hàng áp giải nữa, vì thế rất có thứ tự đoạt lại binh khí, tập trung hàng tốt lại. Sau đó làm theo lệnh của Vệ Trung Toàn, bắt đầu thu dọn thi thể quân địch và mũi tên đã bắn ra.

Dù sao đây cũng là mũi tên được chế tạo riêng, cần công nghệ chế tác đặc biệt, lại có đầu bằng kim loại nên chi phí không hề thấp. Có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.

Tới tờ mờ sáng, chiến trường đã được thu dọn xong xuôi. Để tránh xảy ra ôn dịch, Vệ Trung Toàn hạ lệnh chôn lấp đơn giản thi thể của quân Trịnh.

Không thể không nói, dù là lão binh có tố chất tâm lý khá cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy trận tẩy lễ liên nỏ này, lại nhìn thi thể quân Trịnh thủng lỗ chỗ khắp nơi thì vẫn khó tránh khỏi lạnh toát sống lưng. Sau khi chôn hết thi thể thì đều đều nhũn hết tay chân ngồi phệt xuống đất nghỉ ngơi.

Sắc trời dần sáng rõ, quân đoàn Thanh Long rút khỏi thung lũng Cô Lang, áp giải hơi vạn tên hàng tốt chậm rãi quay về doanh trại.

Mặt mũi ai nấy đều hưng phấn bừng bừng.

Lần này có năm ngàn quân sĩ phục kích, chỉ thương vong mấy chục người. Dù là nhờ địa hình và có liên nỏ kiểu mới trợ lực, nhưng chỉ trả cái giá nhỏ như vậy mà hủy diệt được một đội quân địch gần hai vạn người cũng là một chiến tích đủ để tự hào rồi. Lúc này sĩ khí cả quân đoàn Thanh Long đều rừng rực.

- Các tướng sĩ! Tất cả ghi lại quân công của mình, áp giải hàng tốt, chúng ta quay về bẩm báo tin tốt này cho Hoàng Đế Bệ Hạ!

Vệ Trung Toàn thúc ngựa đi trước hô lớn.

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!



Sáng mùng 4 tháng 10.

Một tin tức lan truyền cực nhanh trong Khang thành như vòi rồng.

Hai vạn viện quân bị diệt!

Long trời lở đất!

Trong ngoài Khang thành, lão bách tính đều vui mừng khôn xiết. Dù không dám trắng trợn chúc mừng nhưng sau lưng đều vui mừng phấn khởi, sinh động kể lại việc đại quân Trịnh Quốc bị đánh bại thế nào, mà càng kể càng vượt xa thực tế. Thậm chí có người nói Hoàng Đế Thương Quốc ngửa đầu lên trời khẩn cầu, thế là một trận gió lớn ào ào thổi tới, quét sạch cả hai vạn đại quân đi!

Dĩ nhiên đây không phải thật, nhưng dân chúng lại rất thích, lưu truyền ra càng lúc càng thần thần quỷ quỷ. Càng không đáng tin cậy thì sẽ càng có nhiều người say sưa bàn luận.

Dù sao cũng chẳng có ai thấy được tình hình chiến đấu thực sự, tất cả tin tức đều từ miệng bách tính bên đường truyền ra, muốn biên thế nào cũng được.

Sáng hôm nay, có rất nhiều người nhìn thấy quân Thương áp giải một nhóm tù binh lớn tụ tập bên ngoài doanh trại, hình như đang dạy dỗ cái gì đó.

Cảnh này chẳng những không xóa đi sự hiếu kỳ của lão bách tính, ngược lại còn trở thành chứng cứ cho đủ loại truyền ngôn ly kỳ. Thậm chí còn có một phiên bản thế này: Hai vạn quân Trịnh không ai chống cự, chỉ bị Hoàng Đế Thương Quốc trừng mắt một cái đã vô cùng xấu hổ, ném binh khí đầu hàng…

Ngoài chợ thì như thế, trú quân trong Khang thành cũng không hơn gì.

Các binh sĩ đều bàng hoàng, nhìn một vạn nghĩa quân vây quanh thành như đứng trước tận thế, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Bị cắt viện quân, Khang thành không còn bất cứ hy vọng nào nữa!

Thủ thành?

Nói đùa! Hai vạn viện quân bị diệt trong vòng một đêm, bao gồm cả một nửa quân chính quy tinh nhuệ. Còn lại năm sáu ngàn quân coi giữ xuất thân từ nông dân binh ở trong thành có thể giày vò ra hoa lá gì đây?

Có rất nhiều người đã nghĩ đến việc bỏ trốn. Đây là bản năng của loài người, đặc biệt là những binh lính chưa từng thực sự ra chiến trường chém giết, càng không thể vượt qua sự sợ hãi này, không chống cự nổi sự giày vò của cái chết đang tới gần.

Nhưng vừa nghĩ tới đào binh mới bị bắt về, không chỉ bị xử trảm, mà còn liên lụy đến cả người nhà. Vì thế rất nhiều người đều e sợ.

Lúc này, trong quân coi giữ trong thành có một phần nhỏ đang thì thầm. Nếu quân Thương tấn công vào trong thành, mọi người có thể thừa dịp loạn mà chạy trốn, hoặc gia nhập nghĩa quân cũng tốt…

Thừa dịp loạn?

Tin tức này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều hồ hởi thoải mái, tựa như được dẫn dắt. Ai nấy đều nghĩ, dù sao tất cả đều xuất thân từ bách tính bình dân, lại không nợ đám đại lão gia quý tộc kia, cần gì phải bán mạng cho bọn họ chứ?

Khi thủ thành, chỉ giả vờ chống cự một chút là xong rồi mà!


Bạn cần đăng nhập để bình luận