Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 275: Như Bẻ Cành Khô

Chương 275: Như Bẻ Cành Khô

=== oOo ===


Dương Mộc cười gằn, lúc này lập tức tuyên bố chiếu cáo với thiên hạ, khiển trách Thịnh Quốc vi phạm minh ước.

Tuy rằng Thịnh Quốc giải thích bằng mọi cách, nhưng vẫn không thể thay đổi được thực tế vi phạm minh ước, bất đắc dĩ chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng đặt ở Tấn Quốc. Mà bên phía Tấn Quốc còn đang bận rộn công tác hành quân xuống phía Nam tấn công Sở Quốc, cùng với việc nhận được sự hưởng ứng của mười mấy quốc gia, Tấn Quốc hoàn toàn đứng ở tình thế tốt đẹp, làm sao có thể lãng phí tinh lực vì một Thịnh Quốc yếu ớt như cỏ dại chứ?

Ngày 25 tháng 3, Thương Quốc chính thức tuyên chiến với Thịnh Quốc.

Nhất thời, lòng người Thịnh Quốc vô cùng bàng hoàng lo sợ, các thế lực do Cẩm Y Vệ bí ẩn giật giây thu được rất nhiều thư cầu quy hàng từ những quan chức, mọi người bên trong Thịnh Quốc hầu như không có ai cho rằng trận chiến này Thịnh Quốc sẽ giành chiến thắng.

Quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Huyền Vũ, tổng cộng năm mươi vạn đại quân tiến quân về phía biên giới Thịnh Quốc, quân đoàn Kỳ Lân sau khi nhận được thánh chỉ, cũng xua quân lên phía Bắc.

Có đường xi măng cung cấp tiện lợi, quân đoàn Kỳ Lân hành quân càng thêm nhanh chóng. Hơn năm trăm dặm đường, chỉ mất một ngày trời đã chạy tới nơi.

Tốc độ như thế, có thể xưng tụng là kỳ tích trong lịch sử hành quân của quân đội. Nếu như chuyện này truyền đi, tuyệt đối sẽ không có ai dám tin tưởng.

Tất cả mọi binh sĩ đều rất lạc quan, tràn đầy sĩ khí. Nếu như là hai năm trước đây, muốn diệt Thịnh Quốc thì chắc sẽ phải rất vất vả một phen. Thế nhưng, trải qua thời gian hai năm suy tàn này, Thịnh Quốc đã không còn sức chống đỡ một đòn trực tiếp của quân đội Thương Quốc hùng mạnh.

Đây là một cuộc chiến tranh có ưu thế hoàn toàn áp đảo. Từ ngày 27 tháng 3, trận chiến công thành chính thức bắt đầu, hai đại quân đoàn chủ lực chia binh làm hai đường, trong vòng một ngày đã đánh hạ ba tòa thành trì một cách đơn giản như bẻ cành khô, quân Thịnh căn bản không dám ra khỏi thành nghênh chiến, vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào tường thành kiên cố. Nhưng đối mặt với vài loại lợi khí công thành, tất cả cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

- Không đỡ nổi một đòn ư…?

Hàn Đồng đứng trên chiến xa chủ soái, phóng tầm mắt nhìn thành Đông Dương phía xa. Hôm nay là ngày nắng to, mọi chuyện lớn nhỏ của cuộc chiến công thành đều có thể nhìn rõ trong mắt.

- Thật sự không biết Binh Bộ nghĩ như thế nào, một quốc gia đã suy tàn như mặt trời lúc hoàng hôn này, cũng xứng đáng để tam đại quân đoàn ta đồng thời điều động tấn công sao?

Hàn Đồng vừa quan sát vừa lắc đầu. Đây đã là toàn thành trì thứ ba mà hắn tấn công, đánh giá từ sức mạnh quân địch gặp phải, hắn thậm chí cho rằng, chỉ cần một mình quân đoàn Chu Tước cũng đủ để chiếm đoạt toàn bộ Thịnh Quốc.

Hai mươi vạn đại quân, trang bị vũ khí hoàn mỹ, đồng thời có đầy đủ lợi khí công thành hỗ trợ, nếu như còn chưa thể đánh tới Hoàng thành Thịnh Quốc, vậy thì quân đoàn Chu Tước cũng chỉ là hư danh.

Dù sao, công diệt một quốc gia cũng không cần phải tấn công từng tòa thành trì một, chỉ cần mở ra con đường dẫn tới nội địa Thịnh Quốc, lúc đó thì biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, coi như Thịnh Quốc có nhiều binh sĩ hơn nữa, cũng không thể chặn nổi hai mươi vạn đại quân của hắn.

Điều này cũng không phải khinh địch, mà từ khía cạnh khách quan thực tế là như vậy.

- Đại soái, các tướng sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bên cạnh, quan truyền lệnh chần chờ một chút, nhắc nhở.

- Được rồi, hạ lệnh công thành đi.

Hàn Đồng gật gật đầu.

Quan truyền lệnh vung lệnh kỳ lên, Đại Tướng quân các lộ lĩnh mệnh, bắt đầu dựa theo trận hình, thúc giục binh mã xuất phát.

Tùng tùng tùng ——

Trên tường thành Đông Dương vang lên một loạt tiếng trống trận, quân lính Thịnh Quốc coi giữ trận địa đã sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Oanh ——

Một tiếng động thật lớn vang lên, vừa vặn đập vào tường thành, tiếng trống trận đột nhiên ngừng lại, mấy tên tiểu tướng phụ trách đánh trống bị đập trúng, một người trong đó bị đập đến máu thịt be bét, mấy người còn lại cũng bị lan đến, đều bị thương nặng, không ngừng thổ huyết.

Oanh ——

Oanh ——

Oanh ——

Lại là những tiếng nổ liên tiếp vang lên, máy bắn đá phóng ra từng viên đạn đá, có hơn một nửa trong số đó rơi vào trên tường thành, tử thương nhiều vô số kể, cả dàn trống trận trên tường thành kia đã sớm không ra hình thù gì nữa, đến ngay cả tường thành cũng bị sụp đổ mất một đoạn, rất nhiều vết nứt lan tràn.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên khắp trời đất, bùng phát từ bên trong quân lính coi giữ thành Đông Dương, mỗi khi tướng sĩ ngước nhìn cơn mưa đạn đá không ngừng quăng đến, đều lâm vào sự sợ hãi.

Xì ——

Bỗng nhiên, tất cả quân sĩ bảo vệ thành Đông Dương đều hít một hơi khí lạnh.

- Đó là...

- Trời ạ, tại sao Thương Quốc lại nắm giữ loại quái vật này?

- Chúng ta phải đối mặt, thật sự chỉ là quân đoàn Chu Tước sao?

Trên tường thành, hai hàm răng chúng tướng sĩ run rẩy, hít vào từng hơi khí lạnh. Đến ngay cả vị Tướng quân chỉ huy phòng thủ cũng sửng sốt, chiến kiếm trong tay không biết khi nào đã cứng đờ giữa không trung.

Cũng khó trách tại sao quân coi giữ thành có biểu hiện như thế, bởi vì ngay vào lúc này, từ phía sau quân đoàn Chu Tước đã đẩy ra thêm mấy chục giá máy bắn đá, đang từ từ tiến đến gần thành Đông Dương.

Hiển nhiên, đây là do quân đoàn Chu Tước không hài lòng về tốc độ công thành, vì thế đã đẩy tất cả máy bắn đá đến đây.

Mười mấy máy bắn đá cũng đã đủ làm rung chuyển cả toàn thành trì rồi, nếu như mấy chục chiếc cùng lên bắn một loạt, như thế sẽ tới mức độ nào đây?

Thành Đông Dương này với sức mạnh của hơn tám vạn quân coi giữ, muốn bảo vệ được thì quả thực là trăm vạn khó khăn, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào, chỉ có thể cắn răng chờ đợi viện quân đến. Nhưng giờ đây chỉ sợ là thành Đông Dương không trụ được lâu, quân đoàn Chu Tước sẽ lao tiếp tới một tòa thành trì khác.

Cứ như vậy, viện quân của Thịnh Quốc cũng chỉ có thể mệt mỏi ứng đối, sớm muộn sẽ bị hành cho đến chết.

Tình huống như thế hoàn toàn có thể xảy ra. Bởi vì quân đội Thương Quốc bây giờ, mỗi một binh sĩ đều mang theo lượng lớn lương khô, bánh bích quy nén và mì ăn liền trên người, quả thực là thần khí dùng để hành quân đánh trận, giúp cho quân Thương không phải lo lắng về phương diện hậu cần bị quấy nhiễu, sức chiến đấu tăng vọt, tốc độ vô cùng nhanh.

Oanh ——

Đang lúc này, lít nha lít nhít đạn đá bay về phía thành Đông Dương, một lần chí ít cũng có hai mươi, ba mươi viên đá, toàn bộ nện vào tường thành.

Tường thành đã sớm không chịu nổi gánh nặng, rốt cục toàn tuyến sụp đổ, một số tướng sĩ không kịp chạy, dồn dập rơi xuống, bị chôn vùi dưới những mảng tường thành.

Tháo chạy!

Hai quân chưa chính thức giao chiến, quân coi giữ Thịnh Quốc đã lao ra ngoài tháo chạy.

Tuy rằng tháo chạy cũng không có nghĩa là tan tác, thế nhưng tất cả tướng sĩ coi giữ đều rời khỏi tường thành, rất nhiều thủ đoạn thủ thành tiêu hao công sức chuẩn bị trước đây đều trở nên vô dụng. Thậm chí những thứ như nước sôi, toàn bộ đều rơi vào trên thân binh sĩ phe mình, tạo thành không ít thương vong.

Không người nào dám đứng ở bên cạnh tường thành, bởi vì cho dù có nhiều người hơn nữa đứng chung một chỗ, cũng chỉ là chuyện một viên đạn đá.

- Lửa! Có lửa ——

Bỗng một tiếng hô to vang lên, hóa ra nguyên nhân ở viên đạn đá trên máy bắn đá, đang dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Chuyện này cũng không mới mẻ gì, thời điểm thật lâu trước đây khi còn dùng máy bắn đá đơn giản, quân Thương đã từng làm như thế. Loại kỹ thuật này cũng không phức tạp, chỉ là bao bọc một lớp sợi bông được tẩm thêm dầu mỡ ở bên ngoài đạn đá mà thôi.

Mấy chục, hơn trăm viên hỏa đạn rơi xuống, quân Thịnh đã không còn ý chí chiến đấu nữa.

Sông hào bảo vệ thành đã bị tường thành sụp đổ lấp gần đầy rồi, một khi quân địch xung phong, dựa vào kỵ binh và xe bắn nỏ, quân coi giữ hầu như không có sức lực chống đỡ, đã không còn nhìn thấy bất kỳ hy vọng thủ thành nào.

Cho dù bọn họ là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không dám đối kháng với quân Thương.

Ô ô ——

Ô ô ——

Ô ô ——

Tiếng kèn lệnh vang lên, quân đoàn Chu Tước phát động tổng tiến công.

Tháp công thành đã không cần thiết sử dụng đến, trực tiếp dùng động xe và nga xe, được quân sĩ đẩy tiến lên, từng chút từng chút hướng đến gần thành Đông Dương.

Từ một dặm đến trăm trượng, quân đoàn Chu Tước không có một sĩ tốt thương vong, cuối cùng áp sát bên cạnh sông hào bảo vệ thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận