Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 210: Thịnh Quốc Kinh Hãi

Chương 210: Thịnh Quốc Kinh Hãi

=== oOo ===


Ngày mùng 4 tháng 7, cũng chính là ngày sau quyết chiến.

Ước chừng vào buổi trưa, Tư Mã Hoành suất lĩnh quân đoàn Bạch Hổ cùng hai nhánh quân khác, tổng cộng hơn ba vạn binh sĩ mang theo tất cả quân nhu đi đến thành Khảm Phong.

Thành Khảm Phong là tòa thành trì gần với Thương Quốc nhất, được lợi từ việc kinh tế Thương Quốc phát triển, càng ngày càng có nhiều đội buôn đặt chân đến đây, làm cho bách tính ven đường cũng được thơm lây. Thành Khảm Phong buồn chán thuở nào đã trở nên phồn hoa, ngày càng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.

Ở trong đội ngũ của quân đoàn Bạch Hổ còn có một xe tù.

Bên trong có chứa tướng lĩnh quân Thịnh bị bắt, mỗi một người đều bị bịt miệng, trói chặt lại.

- Ngươi nói, lần này Kỳ Lân Quân đáng tin sao? Thật sự có thể chạy tới?

Tư Mã Hoành nghiêng mặt sang hỏi một tên Tướng quân bên cạnh.

Người Tướng quân kia không phải ai khác mà chính là Trại chủ Huyết Nha trại Lưu Đinh Sơn ở sơn mạch Lưu Phỉ, sau khi bị hợp nhất thì biểu hiện vẫn rất tốt, trải qua cuộc chiến bắc phạt giờ đã thành một Tam thiên nhân tướng. Hơn nữa, nửa năm qua thường xuyên đọc binh pháp, giờ cũng coi như một Tướng quân có thể một mình đảm nhiệm một phương.

Nghe được câu hỏi của Tư Mã Hoành, Lưu Đinh Sơn lộ vẻ chần chờ, lúng ta lúng túng nói:

- Chắc là… có thể ah? Ngay cả mười vạn đại quân mà Kỳ Lân Quân đều có thể đuổi theo, chẳng lẽ còn không bắt được hai vạn người sao?

Nghe vậy, Tư Mã Hoành cũng gật gật đầu, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không yên lòng, cùng người trò chuyện để cầu chút an lòng mà thôi.

Sức chiến đấu của Kỳ Lân Quân mọi người đều đã thấy, bây giờ lại chạy đi gấp rút tiếp viện cho quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Huyền Vũ, chỉ là mấy vạn binh lực lưu lại phòng thủ kia hẳn là không có vấn đề gì.

Khoảng cách từ cứ điểm tới thành Khảm Phong chỉ có mười mấy dặm, không tới buổi trưa, ba vạn binh sĩ đã dựng trại đóng quân ở dưới thành.

Quân coi giữ thành Khảm Phong kinh hãi. Bên trong thành cũng chỉ có hơn ba ngàn quân, làm sao chống nổi hơn ba vạn quân Thương Quân mang theo đầy đủ khí giới công thành?

Vào thời điểm đặc thù này, chủ tướng cũng không dám bỏ thành mà chạy khi chưa có mệnh lệnh. Vì thế, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đóng chặt cửa không ra.

Đến buổi chiều, Tư Mã Hoành hạ lệnh cho đại quân công thành, mấy chục xe công thành chứa đầy đạn đá đẩy về phía tường thành.

Sau khi làm tường thành sụp đổ một phần, ngay khi trong lòng tất cả quân coi giữ đều như tro tàn cho rằng quân Thương sẽ phái binh ngạnh công, thì Phùng Trung Long bị người đẩy đi ra. Tư Mã Hoành dùng phương thức kêu gọi đầu hàng, để cho binh lính phòng thủ thành Khảm Phong dâng thành trì ra.

Nếu như Dương Mộc ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy rất quen thuộc. Bởi vì đây chính là một phương pháp trong “Binh pháp Tôn Tử”, tư tưởng đại khái là để cho phe địch một lý do có thể lui lại.

Vì thế, trong lòng đám thủ quân vốn đã sinh tuyệt vọng bỗng như được đại xá, chủ tướng thủ thành cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không ngốc, đương nhiên biết đây không phải là sự thật, nhưng đã đến lúc này, còn có người sẽ để ý nó có phải là thật hay không sao?

Sau khi bỏ thành chạy trốn, nếu là bên trên có trách tội thì cứ nói thẳng là do Phùng Trung Long hạ lệnh mở thành, hắn chỉ là phụng mệnh làm việc. Cứ như vậy, tuy có tội thất trách thế nhưng có thể bảo vệ mạng nhỏ, mấy ngàn binh sĩ bên dưới cũng không cần uổng công nộp mạng.

Lúc này, chủ tướng thủ thành dẫn binh lui khỏi.

Vì thế, Tư Mã Hoành dẫn theo ba vạn binh sĩ thành công vào trong thành Khảm Phong.

Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu. Mục đích lần này của hắn cũng không phải là để tiến công Thịnh Quốc, mà là phối hợp với quân đoàn Thanh Long mở ra một con đường tới biên cảnh Động Quốc.

Đến lúc đó, quân đoàn Thanh Long phụ trách đẩy mạnh, quân đoàn Bạch Hổ và hữu quân phụ trách hiệp trợ và bảo vệ thành trì, quân đoàn Kỳ Lân không quen công thành sẽ phụ trách nghênh chiến quân đội với quy mô lớn.

Cứ như vậy, ba nhánh quân đội đã hoàn toàn tương hợp lại cùng nhau.

Ngày mùng 6 tháng 7, Kỳ Lân Quân và Chu Tước Quân tiền hậu giáp kích Thịnh Quân ở ngoài Phúc An, thu được đại thắng, trảm thủ một vạn ba nghìn người.

Ngày mùng 7 tháng 7, Thịnh quân đang giằng co với quân đoàn Huyền Vũ nghe tin sợ hãi chạy trốn, lúc rút lui bị quân đoàn Huyền Vũ truy kích trảm thủ hơn bốn ngàn người. Khi Kỳ Lân Quân đến, vô công mà dừng.

Đến đây, biên cảnh Thương Quốc đã được giải vây.

Quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ ở xa cũng hoàn toàn không phải lo lắng. Sau một ngày, Kỳ Lân Quân cũng đã hội hợp với quân đoàn Thanh Long.

Đánh tan quân đội bao vây, liên tiếp chiếm cứ sáu tòa thành trì xung quanh, sau đó phải đối diện với toà thành trì quan trọng nhất của Thịnh Quốc ở phía tây —— Thành Nhạc Nguyên.

Tại sao nói là tòa thành trì quan trọng nhất?

Kỳ thực rất lâu trước đây, lúc Thịnh Quốc còn chưa mất đi Viêm Quốc, thành Nhạc Nguyên chính là phúc địa giao giới giữa Thịnh Quốc và vị trí của Viêm Quốc bây giờ, chẳng khác gì là nơi nối liền hai bộ phận lớn của Thịnh Quốc. Sau khi Viêm Quốc tách ra lập quốc thì nó đã trở thành một toà biên thành, sau này trong quá trình tranh chấp với Động Quốc thì toà thành trì này cũng là mục tiêu chủ yếu của hai bên, chẳng khác nào là cổ họng của Thịnh Quốc ở phía tây.

Chẳng qua mấy chục năm nay Thịnh Quốc vẫn luôn chiếm cứ ưu thế khi giao chiến với Động Quốc, biên cảnh càng được đẩy mạnh về phía tây, mà Thịnh Quốc cũng không qua lại nhiều với Viêm Quốc, núi lớn trùng điệp chính là giới tuyến giữa hai nước. Vì thế, vị trí chiến lược của toà thành trì này cũng thoáng giảm xuống.

Hơn ba mươi năm trước, nó được phân phong cho một Vương gia, sau đó còn có một hồi phản loạn không nhỏ, sau khi lắng lại liền bị triều đình tiếp quản, được xem là nơi tiếp viện cho giao chiến với Động Quốc.

Đối với quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Kỳ Lân, nó là tòa thành nhất định phải đánh hạ. Bởi vì sau khi đánh hạ thì mấy toà thành nhỏ khác căn bản không quan trọng gì, từ đó cũng có được tiền vốn để chống lại quân Thịnh, đón Hoàng Đế Bệ hạ trở về sẽ không phải chỉ là lời nói suông.

Ngay khi hai quân đoàn đang suy nghĩ đánh hạ toà thành trì kiên cố này ra sao thì triều đình Thịnh Quốc đã náo loạn.

Đại quân thất bại!

Mười lăm vạn đại quân, ở trên chiến trường chính diện bị năm vạn binh sĩ Thương Quốc đánh bại, hầu như toàn quân bị diệt, chỉ có mấy trăm người chạy về được.

Sau đó tin dữ liên tiếp truyền đến, mấy nơi đóng quân còn lại cũng liên tiếp bị tiêu diệt, quân Thương một đường hướng bắc, đã liên tục công chiếm mười mấy tòa thành trì, đang đóng quân dưới thành Nhạc Nguyên.

Đối với quân thần Thịnh Quốc thì đây chẳng khác nào là sấm sét giữa trời quang.

Nếu như nói, quãng thời gian trước mười ba vạn tướng sĩ trong một đêm toàn quân bị diệt, còn có thể quy kết là do đánh lén. Như vậy lần này, mười lăm vạn đại quân bị đánh bại một cách chính diện là có chuyện gì?

Tựa như một con mãnh hổ bị một con mèo nhỏ đánh bại, khiến người ta không thể tin tưởng.

Không đến nửa tháng đã có ba mươi vạn đại quân bị diệt, đây là một đả kích vô cùng lớn đối với Thịnh Quốc, trong vòng ba năm năm nếu muốn khôi phục nguyên khí là chuyện tuyệt đối không thể, một khi nổi lên chiến sự với Động Quốc sẽ rơi vào cục diện càng gay go hơn.

Rất nhanh, nhân dân liền nghị luận sôi nổi, nói là quân Thương có Phong Thần giúp đỡ, một trận gió lớn thổi cho quân Thịnh đông linh tây lạc, vì thế mới bị quân Thương đánh bại.

Cũng có người nói, binh sĩ quân Thương người nào cũng thân cao bảy thước, lưng mọc bốn cánh tay, có thể điều động mãnh thú ra trận giết địch.

Nói chung, dân gian nghị luận sôi nổi, đầy đủ các loại suy đoán và lời đồn.

Đối với những lời đồn đại này, triều đình đương nhiên là không tin.

Nhưng để cho quân thần Thịnh Quốc khó có thể lựa chọn chính là, phiên bản chân thực không ngờ cũng có hai cái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận