Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 517: Hai Nước Kết Minh

Chương 517: Hai Nước Kết Minh

=== oOo ===


Đi Thương Quốc ở tạm, vậy thì rất rõ ràng là đi làm con tin.

Đưa Thái Tử Dương Quân đến Vũ Quốc làm con tin?

Điều này Nghiêm Hoa nghĩ cũng không dám nghĩ!

Hắn không hoài nghi chút nào, chỉ cần mình trở lại bẩm báo việc này cho Hoàng đế Bệ hạ, chờ đón hắn nhất định là lửa giận ngập trời!

Cùng với việc bách quan kết tội và trách cứ.

Bởi vì ở Thương Quốc, Hoàng đế Bệ hạ không chỉ một lần biểu lộ, nền tảng lập quốc của Thương Quốc chính là sống lưng kiên cường, không xưng thần không tiến cống không cầu hoà, dù cho là tử chiến cũng tuyệt không cúi đầu.

Vậy mà bây giờ, Hoàng Đế Vũ Quốc nói muốn trao đổi hạt nhân - Con tin.

Đây là lời nói vô căn cứ cỡ nào!

Tuy rằng cùng là Thái Tử, thế nhưng Thái Tử Vũ Tĩnh của các ngươi, tư chất thì bình thường, có thể so sánh với Thái Tử Dương Quân của Thương Quốc chúng ta hay sao?

Đừng nói một Thái Tử, cho dù Hoàng Đế Vũ Quốc đưa tất cả các Hoàng tử cho Thương Quốc làm con tin, chưa chắc gì đã được.

- Vũ hoàng Bệ hạ, yêu cầu cỡ này, thứ cho hạ thần khó có thể tòng mệnh.

Nghiêm Hoa quyết đoán từ chối. Dưới cái nhìn của hắn thì Hoàng Đế Vũ Quốc chính là không biết mùi vị, quá coi trọng Vũ Quốc của mình rồi. Thương Quốc cần Vũ Quốc chống đỡ, cũng cần Vũ Quốc ra tay đâm lén một đao sau lưng Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc vào thời điểm mấu chốt.

Thế nhưng, tuyệt đối không phải đến mức độ cầu xin kết minh.

Có Vũ Quốc càng tốt hơn, không có Vũ Quốc thì Thương Quốc cũng không rơi vào trạng thái không xong.

Nghiêm Hoa biết, lần này sáu nước công Thương, các nước theo bản năng sẽ mang chuyện này ra so sánh với cuộc chiến phạt Tấn mười năm trước.

Thế nhưng hắn biết rõ, thế cuộc có khác biệt lớn.

Thương Quốc không giống Tấn Quốc trong quá khứ, bất kể là trình độ tinh nhuệ của quân đội hay là phương diện hậu cần, nếu so với Tấn Quốc thì cao hơn mấy cấp độ. Hơn nữa, tướng lĩnh và triều thần cũng không phải Tấn Quốc có thể so được, Hoàng đế Bệ hạ anh minh, cũng không phải người mà Hoàng đế Tấn Quốc có thể so sánh.

Coi như là quân số quân đội ít một chút thì thế nào, đánh trận chỉ dựa vào nhân số thôi sao?

Trải qua nhiều năm chiến tranh, từ xưa tới nay quân đội Đại Thương chưa bao giờ dựa vào nhân số để thủ thắng.

Nghe được Nghiêm Hoa từ chối, Hoàng Đế Vũ Quốc hơi kinh ngạc, cũng có chút lúng túng, nhắc nhở.

- Quý sứ có phải nên thương lượng với Hoàng đế Thương Quốc một chút, sau đó mới đưa ra quyết định không? Chuyện bang giao đại sự như thế này, vẫn nên thận trọng cho thỏa đáng.

- Không cần, Thái Tử Đại Thương ta là thân thể ngàn vàng, rất được bệ hạ thương yêu, tuyệt đối không thể ngồi tàu xe mệt nhọc như thế. Hai nước kết minh tuy là đại sự, thế nhưng trọng tâm chính là lòng thành và tín nhiệm lẫn nhau, nếu như chút tín nhiệm ấy đều không có, còn nói gì tới kết minh? E là cho dù trao đổi hạt nhân, hai nước kết minh cũng không lâu dài được.

- Chuyện này...

Không chỉ có là Hoàng Đế Vũ Quốc lúng túng không nói được gì, ngay cả thần tử bên trong điện cũng đều im lặng.

Vừa mới nghe thì cảm thấy rất có đạo lý.

Thế nhưng, tinh tế ngẫm lại, thì đâu có giống nhau?

Mới nghe, thì giống như tình bạn giữa hai người?

Nhưng mà, chuyện hai nước bang giao, hoàn toàn khác với chuyện này có được hay không!

Cũng là bởi vì bang giao giữa hai nước không phải là tình cảm cá nhân có thể so, cho nên mới có chuyện kết giao và hạt nhân, chẳng khác gì bàn giao sự yên tâm.

Đây mới là cơ sở cho tình cảm bang giao giữa hai nước!

Dù sao, một khi dính đến lợi ích, cái gọi là tín nhiệm chính là một lời nói suông, nhất định phải có loại tồn tại làm cho hai bên đều hết sức kiêng kỵ, mới có thể làm cho song phương đều yên tâm.

- Quý sứ quá võ đoán rồi! Trao đổi hạt nhân lợi cho tín nhiệm giữa hai nước, đều có lợi đối với hai nước, còn xin đừng nên quyết đoán quá sớm.

Đại Tư Mã đứng dậy, khuyên nhủ.

Trên thực tế, cái gọi là hạt nhân thì cứ thương nghị ở trên triều hội là được rồi, Vũ Quốc muốn thu được càng nhiều lợi ích, đưa ra trao đổi hạt nhân là tốt nhất.

Dù sao, bọn họ cũng sớm nghe qua, một mạch hoàng tộc Thương Quốc bây giờ nhân số đơn bạc, dường như bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một mình Dương Quân là Hoàng tử. Theo tin vỉa hè là còn có những Hoàng tử khác, thế nhưng địa vị của Thái Tử Dương Quân là tuyệt đối không có ai thay thế được.

Vì thế, nếu có thể mời được Thái Tử Thương Quốc đến Vũ Quốc làm hạt nhân, vậy thì không có sơ hở nào. Coi như Thương Quốc mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có kiêng kỵ, không dám làm ra chuyện khác người gì.

- Khẩu vị của quý quốc không khỏi cũng quá lớn rồi đó, Thương Quốc ta đã hứa hẹn quá nhiều, thành ý mười phần, nếu mà quý quốc vẫn không vừa lòng, như vậy tại hạ chỉ có thể quay về nhắc nhở bệ hạ, một lần nữa cân nhắc việc kết minh.

- Tuy rằng Vũ Quốc ta không kịp Thương Quốc, nhưng cũng không suy nhược, nếu như gia nhập liên minh phạt thương, đến thời điểm bảy nước công Thương...

- Vậy thì cứ đến đi.

Nghiêm Hoa nhàn nhạt nói một câu.

- Thêm một cái không nhiều, thiếu một cái cũng không ít. Đối với Thương Quốc ta mà nói, cũng không phải là vấn đề nan giải gì. Nếu quý quốc tự chịu diệt vong, thì có thể tranh ăn với hổ, hợp lực công Thương là được rồi.

Nghiêm Hoa nói mấy câu rất không khách khí, để quân thần Vũ Quốc có chút không biết làm sao.

Đồng thời, bầu không khí rất lúng túng.

Bởi vì, cái này cũng nói thẳng ra tình cảnh lúng túng của Vũ Quốc.

Cùng hợp tác với Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, chuyện này nhất định là tranh ăn với hổ. Coi như là tập hợp liên quân bảy nước, sau khi đánh thắng Thương Quốc, Vũ Quốc cũng phải chịu tai ương.

- Quý sứ nói lời này, không khỏi cũng quá bốc đồng rồi. Hai nước từ trước đến giờ vẫn luôn hữu hảo, coi như Vũ Quốc không kết minh với Thương Quốc, cũng sẽ không làm loại hành vi bỏ đá xuống giếng kia.

- Hai nước kết minh, Đại Thương ta đã biểu lộ ra thành ý to lớn nhất, Vũ Quốc có phải cũng nên có biểu thị hay không.

Nghiêm Hoa dừng một chút rồi nói tiếp.

- Việc kết minh cũng không bắt buộc, nếu như quý quốc có điều gì lo lắng, thế thì việc này liền thôi. Trong nước còn có rất nhiều công việc cần ngoại thần xử lý, như vậy ngoại thần không ở lại đây thêm nữa.

Nghiêm Hoa nói xong thì chắp tay cáo từ, dẫn người đi ra phía ngoài.

Trong lòng quân thần Vũ Quốc có chút không thích, thế nhưng cũng biết, Nghiêm Hoa không hề thật sự quyết định đi.

Dụng ý, chỉ là nói cho Vũ Quốc, điểm mấu chốt của Thương Quốc ở nơi nào.

Đồng thời, cũng là một loại nhắc nhở ngầm cho Vũ Quốc.

Dù sao, căn cứ vào những gì được viết trong quốc thư, nhìn như là song phương kết minh, trên thực tế vốn là một loại nâng đỡ của Thương Quốc đối với Vũ Quốc, Vũ Quốc lại không cần phải thực hiện nhiệm vụ có độ khó nào cả, chỉ cần tỏ thái độ đứng ở bên cạnh Thương Quốc là được.

- Quý sứ dừng bước.

Hoàng Đế Vũ Quốc phá vỡ bầu không khí lúng túng, lên tiếng giữ lại.

- Hai nước bang giao can hệ trọng đại, trước khi kết minh cũng nên bàn bạc nhiều hơn là chuyện tất nhiên, không nên bởi vậy mà nổi giận.

Nghiêm Hoa chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nói.

- Vừa bắt đầu, bệ hạ cũng đã đáp ứng việc kết minh, nhưng vừa nãy đã thảo luận gần đủ rồi, còn kém cũng chỉ là một phong quốc thư, một phần chiếu cáo của bệ hạ mà thôi.

- Có phải quá gấp gáp rồi không, còn những chi tiết nhỏ trong đó...

- Không thể kéo dài nữa, nếu thành tâm thì đã không có lo lắng.

Thành tâm?

Lại là thành tâm?

Quân thần Vũ Quốc nói thầm trong lòng. Nếu không phải nhớ thân phận và trường hợp, e sợ đã sớm vung tay áo mà mắng.

Vốn cái cớ thành tâm này là do quân thần Vũ Quốc tự mình nói ra, ý là trao đổi hạt nhân, không nghĩ tới bị Nghiêm Hoa thay đổi khái niệm, thuận buồm xuôi gió thành một cái cớ.

Thượng Thư Bộ Ngoại giao Thương Quốc, quả nhiên danh bất hư truyền!

Thấy không chiếm được chỗ tốt, quân thần Vũ Quốc cũng không làm khó dễ, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng chuyện này.

Buổi tối ngày hôm đó, Hoàng Đế Vũ Quốc hạ chiếu, tuyên bố kết minh với Thương Quốc.

Nghiêm Hoa lấy được quốc thư của Vũ Quốc liền ra khỏi thành ngay trong đêm, chỉ lưu lại một phần nhỏ chúc quan ở đây bàn bạc chi tiết cụ thể, chứng thực việc hai nước kết minh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận