Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 272: Tình Hình Rối Loạn

Chương 272: Tình Hình Rối Loạn

=== oOo ===


Suy đoán này, khiến cho quân thần Thịnh Quốc cảm thấy rất áp lực.

Không nhận ra được âm mưu ngầm của kẻ địch, vì vậy không biết phải ứng đối như thế nào.

Nếu như tùy tiện phái binh sĩ di chuyển tới vùng biên cảnh, chính là làm trái với minh ước trước đây, e rằng sẽ gây ra hiểu lầm gì đó, vừa vặn để Thương Quốc mượn cớ, mở rộng tình hình hiện tại.

Thế nhưng, nếu như không hề có động tác gì, e rằng sẽ tiếp tục phát sinh biến cố khác.

Đây là một vấn đề nan giải, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi tới Sứ quán Tấn Quốc, phân trần lợi hại, hi vọng nếu khi Thương Quốc thực sự tấn công, có thể dựa dẫm vào vị bá chủ Tấn Quốc này.

Sứ thần Tấn Quốc thường trú ở Thịnh Quốc tên là Tô Mục, cũng là một thành viên trong gia tộc Tô thị, từ trước đến giờ vẫn thân thiện với Thịnh Quốc, có điều lúc này hắn cũng không có cách nào giúp đỡ.

- Lẽ nào, quý khanh lại trơ mắt nhìn Thịnh Quốc ta bị Thương Quốc chiếm đoạt sao?

Mẫn Lôi rất lo lắng, cố gắng thuyết phục.

- Bệ hạ không cần như vậy! Thực lực hiện giờ của Thương Quốc đã vượt xa quá khứ, đã không phải đối tượng mà Tấn Quốc ta nói một lời là có thể quát lui. Nếu như Thương Quốc cố ý muốn tấn công quý quốc, vậy cũng không có biện pháp nào cứu được.

- Trước đây, khi Thịnh Quốc ta gặp nguy nan, Hoàng Đế Bệ hạ Tấn Quốc đã từng bảo hộ nước ta. Vậy còn hiện tại…

Mẫn Lôi rất không cam tâm, muốn hỏi lại.

Tô Mục thở dài một hơi:

- Hai năm trước, Thương Quốc mới vừa chiếm đoạt Động Quốc, quân sĩ không đến ba mươi vạn, Tấn Quốc ta còn có thể đánh bại dễ dàng. Nhưng mà, bây giờ Thương Quốc đã phát triển quá nhanh, lòng người quy thuận triều đình, quân đội chủ lực lên tới trăm vạn binh sĩ. Nếu như muốn dùng binh đao đối mặt, nào có đơn giản như vậy?

- Nhưng mà...

- Bệ hạ không cần nói nữa, việc này ngoại thần cũng chỉ có thể báo cáo về triều đình Tấn Quốc ta, sau đó sẽ đưa ra quyết định. Bệ hạ ngài cũng không cần ôm hi vọng quá lớn, dù sao hiện nay nước ta đang tập trung trù bị đại chiến, dù muốn trợ giúp quý quốc cũng không thể xuất binh lực, còn dùng lời lẽ cứng rắn để cưỡng bức, còn có thể sẽ chọc giận đến Thương Quốc, phát sinh biến số ảnh hưởng xấu đến cuộc đại chiến lần này.

Mẫn Lôi cả kinh:

- Chẳng lẽ, Thương Quốc còn dám can thiệp vào cuộc đại chiến giữa Tấn Quốc và Sở Quốc sao?

Tô Mục cười khổ, lắc lắc đầu, nói:

- Bệ hạ cũng là quân chủ của một quốc gia, nhiều năm quản lý quốc chính, sao lại không biết những khó khăn của lần đại chiến này? Chung quy thì Tấn Quốc ta là tác chiến ở dị vực, nếu như Thương Quốc ngấm ngầm giở trò gì trên tuyến đường hành quân, sẽ liên quan trực tiếp đến sự thành bại của trận chiến này.

Nghe vậy, Mẫn Lôi ngửa mặt lên trời thở dài.

Một lúc lâu sau, hắn khom người cúi đầu, nói:

- Làm phiền quý khanh trở về phân trần tình thế nguy hại với Tấn Hoàng. Nếu để cho Thương Quốc chiếm đoạt Đại Thịnh ta, vậy thì Tấn Quốc sẽ lại có thêm một đại địch rồi!

Tô Mục vội vã nâng đỡ Mẫn Lôi, nói:

- Bệ hạ yên tâm, ngoại thần sẽ hết sức bẩm tấu. Chỉ là lúc này vừa đến vừa đi, phải mất một khoảng thời gian rất lâu, mà bây giờ khốn cục ở Thịnh Quốc mới là chuyện trọng yếu nhất. Nếu như Thương Quốc muốn động binh đao đối với Thịnh Quốc, tức khắc sẽ có thể điều động, nhưng nếu như chỉ muốn gây rối loạn Thịnh Quốc, Bệ hạ cũng không cần quá mức lo lắng.

- Nếu thật như vậy thì tốt rồi.

Mẫn Lôi gật gù, trong lòng cũng có sẵn một số biện pháp ứng phó. Mục đích của Thương Quốc sẽ quyết định việc Thịnh Quốc phải ứng đối ra sao. Nếu như chỉ là mượn cơ hội sinh sự, nhiễu loạn Thịnh Quốc một hồi, như vậy chắc chắn sẽ không quá mức lo lắng. Nếu như nhân cơ hội tấn công Thịnh Quốc, như vậy thực sự vướng tay vướng chân, nhất định bắt buộc phải thỉnh cầu Tấn Quốc hỗ trợ.

Trở lại hoàng cung, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi lập tức triệu tập quần thần nghị sự, đồng thời hạ lệnh cho mấy nhánh quân đội chuẩn bị chiến tranh, điều động phủ binh các nơi trấn áp phản loạn.

Lần này, Thừa Tướng Chu Lực Hành bận bịu đến phát điên rồi.

Hắn là một quan văn, có năng lực quản lý đất nước, ở thời kỳ thái bình thì bản thân có thể đại triển thân thủ, nhưng nếu là thời kì chiến tranh loạn lạc, vậy thì có vẻ không đủ năng lực. Ví dụ như công tác điều động lương thảo, các loại quyết sách về quân đội, đây là những vấn đề mà một Thừa Tướng như hắn căn bản không có cách quyết định.

Trong vòng hai năm qua, trong triều có rất nhiều võ tướng đã chỉ trích hắn, đồng thời mắng hắn là nô nhan Thừa Tướng, nguyên nhân chính là hắn rất tận tâm tận lực với chuyện trù bị bạc bồi thường, thế nhưng lại gắt gao thu hẹp quân phí, dẫn đến chi phí quân sự của Thịnh Quốc luôn trong tình trạng thiếu thốn. Gần hai năm qua theo một số lão binh xuất ngũ, Thịnh Quốc trưng binh cũng càng thêm khó khăn, mức độ nhiệt tình muốn gia nhập quân đội của thanh niên trai tráng giảm xuống mức rất thấp. Vốn Thịnh Quốc có sáu mươi vạn quân chính quy, đến hiện tại chỉ còn sót lại năm mươi sáu vạn quân.

Phủ binh các nơi càng không đáng nhắc tới. Bởi vì tiết kiệm quân phí, phủ binh không tiếp tục tuyển mộ binh sĩ mới, quan phủ các nơi tuân theo nguyên tắc không nuôi dưỡng người nhàn rỗi không có phận sự, rất nhiều binh sĩ bị phái đi giám sát công tác khai thác ở mỏ quặng sắt, cũng gánh lấy nhiệm vụ áp vận quặng sắt hàng tháng, có thể nói là cực nhọc hơn rất nhiều so với quá khứ.

Vì vậy, ở trong triều đình, bè phái tranh đấu vốn tiềm tàng nhiều năm, rốt cục đã hoàn toàn bạo lộ ra. Hai cỗ thế lực cãi vã không ngớt, toàn bộ triều đình loạn đến mức không thể loạn hơn.

Mẫn Lôi ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm.

Ngày xưa, vì cân bằng các thế lực trong triều, hắn tự tay thúc đẩy mâu thuẫn giữa hai phái trở nên gay gắt. Lẽ nào ở thời khắc nội ưu ngoại hoạn này, phải tự mình nếm chịu trái đắng sao?

Từ xưa tới nay, đảng phái tranh chấp, trừ khi là có sự trung thành tuyệt đối với quốc gia, bằng không một khi tao ngộ tình cảnh ngoại địch xâm lấn, trong triều chắc chắn sẽ đại loạn, đây là chuyện mà các quốc gia đều rất hiểu rõ. Đã từng có rất nhiều quốc gia bởi vậy diệt vong, bao quát Thịnh Quốc cũng đã từng lợi dụng vấn đề này, từ từ chiếm đoạt một tiểu quốc.

Hiện tại, Thịnh Quốc cũng rơi vào tình cảnh như vậy sao?

Nhìn cuộc cãi vã không ngớt, thậm chí đám quần thần còn sắp ra tay đánh nhau, Thịnh Hoàng Mẫn Lôi bất đắc dĩ tuyên bố bãi triều, triệu tập mấy thần tử trọng yếu, cùng đến cung vua nghị sự.

Không lâu sau, quan phủ địa phương truyền đến tin tức, nói là rất nhiều quan ngân bị cướp bóc, tổng hợp số liệu từ các nơi tạm thời báo lên, đoán chừng phải mất đến ba triệu lượng.

Đây là một con số vô cùng to lớn!

Vốn dĩ, bạc tiến cống cũng đã giật gấu vá vai, ngày giao phó cũng cận kề đến nơi rồi, Thịnh Quốc còn chưa xoay sở được đầy đủ bạc cần thiết.

Lần này, xem như đã triệt để không còn cách nào.

Lúc này, Hoàng Đế Thịnh Quốc thực sự nổi giận, ban lệnh cho quan phủ khắp toàn quốc, nhất định phải toàn lực truy bạc mang về. Nếu như không thể thành công đoạt lại bạc về, những quan chức phụ trách sẽ bị chém đầu cả nhà.

Chính vì vậy, rất nhiều quan chức Thịnh Quốc đã bị mua chuộc bởi Cẩm Y Vệ luôn ẩn mình trong bóng tối, xem như đã đầu hàng Thương Quốc.

Đúng vậy, chính là Cẩm Y Vệ Thương Quốc gây ra vụ cướp bóc quan ngân này.

Chuyện này không cho phép phạm chút sai lầm nào, càng không thể để Thịnh Quốc nắm lấy nhược điểm, sau đó dùng cớ để đổ lỗi chuyện này do Thương Quốc gây nên, vì thế tất cả đều vô cùng bí ẩn.

...

Đầu tháng 3, Tấn Quốc xuất một trăm sáu mươi vạn quân xuôi nam, đồng thời hợp binh cùng với mấy quốc gia phụ thuộc. Con số liên quân tổng cộng lên tới hai trăm vạn quân, chia làm hai đường, một nhánh mượn đường qua Vương kỳ của Thiên tử Đại Lễ, một nhánh mượn đường đi qua Triệt Quốc, mục tiêu nhắm thẳng vào Sở Quốc.

Sau đó, các quốc gia phía nam như Ngô quốc, Thiệu quốc, La Quốc, Vân Quốc, Thái Quốc và Tường Quốc cũng bởi vì lợi ích cá nhân, đều nhân cơ hội này tích cực hưởng ứng.

Ngô Quốc còn phái ra trăm vạn đại quân, duyệt binh ở biên cảnh giữa hai nước Ngô Sở, chỉ đợi đại quân Tấn Quốc xuôi nam, là có thể giáp công từ hai cánh trái phải.

Có lẽ sớm ngửi được mùi máu tanh, Vân Quốc mới quật khởi những năm gần đây cũng trực tiếp phản bội Sở Quốc, tập kết binh mã ở vùng biên giới với Sở Quốc, chỉ cần chiến tranh khai hỏa, lập tức thuận thế xâm nhập vào phía Đông Sở Quốc, nhân cơ hội hái đào.

Tiết tấu gấp gáp như vậy, khiến cho tất cả các quốc gia đều ý thức được, một thế cuộc càng hỗn loạn hơn so với cuộc chiến phạt Ngụy sắp đến.


Bạn cần đăng nhập để bình luận