Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 170: Hoàng Đế Ngã Bệnh

Chương 170: Hoàng Đế Ngã Bệnh

=== oOo ===


Sau một phen lễ nghi, Hoàng Đế hai nước dâng lên ngọc tỷ, bỏ đi long bào, quỳ gối bên trong đại điện.

Đại điển thiện quốc chính thức kết thúc.

Thế nhưng, cũng không có nghĩa là tất cả đều đã hoàn thành.

Xưa nay, người nhường ngôi tất sẽ có phong hào. Hai người là vua thoái vị, tất nhiên sẽ không thể ngoại lệ.

Dương Mộc nói:

- Tuyên chỉ!

Thẩm An vung phất trần một cái, đem một quyển thánh chỉ từ từ mở ra.

- Thuận thiên ứng thời, thụ tư minh mệnh, Hoàng Đế Đại Thương chiếu viết: Hai nước Trịnh Thân thuận theo số trời, thụ phong Trịnh Khang của Trịnh Quốc là Cung Hầu và ban thưởng Cung ấp, thụ phong Thân Quốc Thân Tử Phu là Thuận Hầu và ban thưởng Thuận ấp. Trong vòng mười ngày, tất cả hoàng tộc đều phải tiến vào đất phong, nếu như có người đi theo thì phải đăng ký. Hai hầu Cung, Thuận phải cần cù vì dân, không thể lười biếng, nếu không được sẽ bị đuổi khỏi đất phong.

- Thần Trịnh Khang (Thân Tử Phu) khấu tạ long ân của bệ hạ.

Dương Mộc gật gật đầu, giơ tay lên nói:

- Hai nơi Trịnh Thân đã cực khổ lâu ngày, nay đã quy phục Thương Quốc thì tất cả luật pháp quan chế đều theo Thương Quốc, giảm miễn nửa năm thuế má, các bộ quan chức dẫn dắt cấp dưới phổ biến chính lệnh.

- Vâng, chúng thần tuân chỉ.

- Huân tước quý tộc ở hai nước, tước vị hạ nhất đẳng, do Lễ bộ sắp xếp, giống như Thương Quốc.

- Vâng, chúng thần tuân chỉ.

Dương Mộc quét một vòng các quan lại bên trong cung điện, thoả mãn gật gật đầu, đồng thời trong lòng một trận thoải mái.

Rốt cục đã chân chính thống nhất được tam quốc.

Buổi chiều, cả nước chúc mừng.

Cái gọi là cả nước, đương nhiên cũng bao gồm cả Thân Quốc và Trịnh Quốc.

Toàn bộ Thương Quốc, chỉ một ngày mà lãnh thổ đã mở rộng ra bốn lần, nhân khẩu đạt đến hơn ba trăm vạn, thành trì tổng cộng có ba mươi bốn toà.

Nếu như tính cả Lưu Thành đang xây dựng ở sơn mạch Lưu Phỉ và Quy Nghĩa Thành ở Quy Nghĩa Đảo thì tổng cộng là ba mươi sáu tòa thành trì.

Từ khu vực cho đến nhân khẩu đều có lợi, đã chân chính có tư cách trở thành một nước chư hầu.

Sau khi tất cả đại thần tản đi, Dương Mộc gọi ba người Khổng Thượng Hiền, Phạm Hoành Tể và Vương Ưng ở lại Tử Thần Điện thương thảo công việc tiếp theo.

Trong đó trọng yếu nhất chính là thương thảo làm sao để triều cống thiên tử, tôn kính bá chủ.

Bởi vì ba quốc gia Trịnh, Thương, Thân tuy rằng bề ngoài là một trong các nước chư hầu, nhưng kỳ thực ba quốc gia này cũng không phải do Thiên tử Đại Lễ trực tiếp phân phong, mà là sau khi dân chúng di chuyển mới khai phá ra.

Nhiều năm qua, bởi vì nước nhỏ dân yếu và vị trí xa xôi, lại bị Đại Thịnh Quốc cản trở nên căn bản không thể liên hệ với các nước đại chư hầu khác, và cũng không được coi trọng, triều cống Thiên tử càng không thể nào nói tới. Cho đến nay cũng không có được một danh phận chính thức, chỉ là ngoài miệng biểu thị phụng Thiên tử làm chủ, bởi vì bên trong có rất nhiều tiểu quốc.

Trước đây khi Thương Quốc còn yếu ớt thì đương nhiên có thể không quan tâm, mà Thiên tử và các nước đại chư hầu cũng chướng mắt vùng khỉ ho cò gáy này. Thế nhưng bây giờ địa bàn lớn hơn, dù không sợ các quốc gia khác mơ ước, nhưng vì chủ động dung nhập vào trong đó cũng nên có hành động.

Triều cống Thiên tử, là vì một cái danh phận.

Tôn kính bá chủ, nhưng vẫn sợ bị chư hầu vây công.

Hai điều này, muốn chân chính thực hiện cũng không khó, bởi vì bây giờ vương triều Đại Lễ chỉ còn dư lại xác không, ước gì tìm được chút cảm giác tồn tại. Mà bá chủ Tấn Quốc thì những năm gần đây ngày càng suy yếu, giờ có nhiều thêm một tiểu đệ đương nhiên sẽ rất cao hứng.

Vì thế quân thần mấy người sau khi nghị định, giao cho Thượng thư Lễ bộ Vương Ưng đi triều kiến Thiên tử, còn Thượng Thư Bộ Giáo dục Khổng Thượng Hiền sẽ mang quà tặng tới bái kiến bá chủ Tấn Quốc.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã qua hai tháng.

Một tháng qua, hai bên Thân Trịnh dung hợp cũng không tệ lắm, trên căn bản đã nhận là con dân của Thương Quốc, tình cờ có người nói đến Thân Quốc và Trịnh Quốc còn cảm thấy xấu hổ.

Đồng thời, thương nhân ngoại quốc trong Thương Thành cũng bắt đầu tăng lên, ở trong thành mở thêm rất nhiều cửa hàng, bình thường có thể nhìn thấy từng xe từng xe hàng hóa tiến vào trong thành.

Trong này, nhiều nhất đương nhiên là tiền hàng.

Chín đội buôn sau khi thu được quyền ưu tiên về sách và giấy nên trong giao dịch với Thương Quốc đã chiếm cứ một nửa số lượng, mấy chục đội buôn còn lại tuy rằng nhập hàng giá cả hơi cao nhưng cũng rất tích cực.

Dưới bối cảnh như vậy, Công bộ cũng đã có các hành động tích cực, điều động mấy vạn dân chúng sửa cầu lót đường, đem toàn bộ quan đạo đều tu sửa một lần.

Đương nhiên, điều động dân phu cũng không phải là lao dịch, Công bộ sẽ thanh toán tiền công. Dự tính sau khi toàn bộ quan đạo sửa xong, dân phu một ngày ba bữa cộng với tiền công sẽ là hơn mười vạn lượng bạc.

Đối với việc này, Dương Mộc rất hài lòng. Cái gọi là nếu muốn giàu trước tiên phải sửa đường, xem ra u Dã của Công bộ cũng không phải kẻ ngu dốt gì, biết được nên bỏ công ở những phương diện nào.

Vương Ưng và Khổng Thượng Hiền đi sứ, mấy ngày trước cũng đã trở lại quốc nội.

Toàn bộ Thương Quốc đều là một mảnh phồn thịnh.

Vốn dựa theo kế hoạch thì cuối tháng sẽ tiến hành phong thưởng đối với các tướng sĩ lập công trên chiến trường năm ngoái, lại cho tướng sĩ và dân chúng một lần đánh máu gà.

Nhưng tin tức còn chưa tuyên bố ra ngoài, Dương Mộc liền bị bệnh.

Không phải bệnh gì nặng cả, chỉ là thương hàn cảm mạo bình thường mà thôi, uống hai viên thuốc cảm là có thể khỏi. Thế nhưng ở thế giới mà việc chữa bệnh cực kỳ lạc hậu này thì không thể có được.

Vì thế bênh tình của Dương Mộc kéo dài và chuyển biến xấu, cả ngày phờ phạc, thường xuyên muốn ngủ, ban ngày cũng đều lờ mờ.

Các vị thái y của Bộ Y Dược cũng gấp đến độ xoay quanh, vô số phương thuốc cổ, cơ hồ sắp lật rách cả “Luận thương hàn tạp bệnh” mà Dương Mộc truyền xuống, thử hết mấy cái phương thuốc cũng không thấy hiệu quả.

Lần này đã dọa sợ Thái Hậu và Hoàng Hậu, mỗi ngày đều tự mình thăm hỏi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn bất hòa nay cũng đã hòa hoãn hơn.

- Để nô tì thử một lần đi.

Hoàng Hậu lo lắng, cắn môi một cái rồi nói với Thái Hậu.

- Ngươi?

Thái hậu có chút không yên lòng, nói:

- Ngươi có thể có biện pháp gì?

- Mẫu hậu yên tâm, nô tì có thể thử một lần.

- Kia… Một khi đã như vậy, ngươi liền thử xem.

Thái Hậu hơi do dự một chút, nhớ tới lúc ở Dục Linh Cung nhìn thấy cảnh Hoàng Hậu luyện công.

Hoàng Hậu do dự một chút, nói:

- Còn thỉnh mẫu hậu tạm lánh một lát.

- Tạm lánh?

Thái Hậu kinh ngạc, nói:

- Liền ngay cả ai gia cũng phải tạm lánh?

Hoàng Hậu gật gật đầu.

Thái Hậu không có cách nào khác, cũng chỉ đành làm theo, mang tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Cơ Linh Nhi và Thẩm An.

Lập tức, hai người đều ăn ý đứng thẳng ở hai bên.

Chỉ thấy Hoàng Hậu vận chuyển nội tức, lòng bàn tay đặt ở trên lưng Dương Mộc, một luồng khí tức như có như không tràn ngập cả tòa cung điện.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Hậu đổ mồ hôi đầm đìa.

Truyền nội tức cho người khác cũng không phải chuyện thoải mái gì, đặc biệt là cho một người không có võ công như Dương Mộc, cho dù là cường giả Tiên Thiên cũng không kiên trì được bao lâu.

- Có tình huống.

Bỗng nhiên, sắc mặt Thẩm An ngưng lại.

Nghe vậy, Hoàng Hậu nghiêng đầu yếu ớt nói:

- Đi ra đi, Bổn cung biết là ngươi giở trò quỷ.

- Khanh khách lạc!

Một thanh âm quen thuộc vang lên, Diệu Hi hạ xuống từ trên nóc đại điện, hé miệng nói:

- Hai người kia không tồi, có thể nhận ra được hành tung của ta, cũng sắp tiến vào Thuế phàm cảnh rồi? Khanh khách lạc, xem ra tao hồ ly không chỉ có bản lĩnh câu dẫn nam nhân mà còn có cả bản lĩnh dạy người khác võ công, vô cùng tuyệt vời!


Bạn cần đăng nhập để bình luận