Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 226: Kỵ Binh Bản Sơn Trại

Chương 226: Kỵ Binh Bản Sơn Trại

=== oOo ===


Tên Thiên nhân tướng này hạ đao xuống, ánh mắt dần lệch khỏi quỹ đạo, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu công kích tiếp theo.

Bỗng nhiên, có một bóng người phóng to trước mắt hắn.

Ở phía trước bên trái, trên một chiếc chiến xa to lớn chứa liên nỏ, có một tên binh sĩ quân Thương đang cầm một cái cung tên loại nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn rất quen thuộc với cái cảm giác này, giống như lúc hắn giơ đại đao chém về phía kẻ địch sắp chết vậy, không có một chút thương hại cũng như không có chứa một tia cảm tình nào, giống như đang nhìn một bộ thi thể.

Vèo ——

Con ngươi của hắn phóng to, những ồn ào trên chiến trường đối với hắn phảng phất chỉ còn lại âm thanh mũi tên phá không bay đến, từ ánh mắt lạnh như băng của tên binh sĩ quân Thương trên chiến xa, hắn cảm giác như có thứ gì đó đâm vào ngực mình.

Loảng xoảng!

Chiến đao đang được nâng ở giữa không trung giờ đã vô lực rơi xuống mặt đất.

Tên binh sĩ quân Thương bị hắn công kích kia cũng chưa ý thức được mình đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn tiếp tục chém giết với người khác.

Ngay cả binh sĩ giơ cung trên chiến xa kia cũng không hề có cảm xúc nào, sau khi khiến cho tên Thiên nhân tướng của Động Quốc ngã xuống đất lại dồn sự chú ý đến một nơi khác, nơi đó có binh sĩ quân Thương đang giằng co với ba tên binh sĩ Động quân.

Vèo ——

Vèo ——

Hai mũi tên liên tiếp bắn trúng hai tên binh sĩ quân Động đang từng bước ép sát, người còn lại liền giật mình, tay chân luống cuống.

Đúng lúc này, một thanh cương đao chém vào bờ vai của hắn...

Cảnh này, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ trong khi hai quân giao chiến.

Đội chiến giới của quân Thương sau khi phối hợp với đội chiến xa liên nỏ liền hình thành một loại phương thức đối chiến hoàn toàn mới.

Trước khi hai quân mặt đối mặt chém giết, chiến xa liên nỏ của bọn họ là thứ mà kẻ địch nhìn thôi đã khiếp đảm, mũi tên dày đặc làm người ta nhìn mà phát khiếp.

Sau khi đánh giáp lá cà, lại chia thành từng chiến đoàn, xung quanh đội chiến giới có binh sĩ bảo vệ, đồng thời bọn họ cũng ở sau lưng yểm hộ cho đội chiến giới, bắn ra hàng loạt mũi tên dày đặc về phía quân địch.

Hiện nay, đội chiến giới của quân đoàn Thanh Long tổng cộng là một vạn người, ngoài ra còn có hơn hai trăm chiến xa liên nỏ, tương đương với bình quân năm mươi binh sĩ sẽ tác chiến xung quanh một chiếc chiến xa liên nỏ, hình thành một chiến đội có quy mô.

Dương Mộc đứng trên tường thành quan chiến vô cùng ngạc nhiên. Trên thực tế, lần gần nhất hắn trực tiếp chỉ huy quân Thương đại chiến cũng đã là rất lâu trước đây rồi, từ trận bắc phạt Trịnh Quốc kia còn chưa đến hai năm mà việc xây dựng cơ cấu và trang bị trong các nhánh quân đội đã có biến hóa to lớn, dù người Hoàng đế như hắn đây cũng cảm giác được sự biến chuyển từng ngày.

Ví dụ như chiến xa liên nỏ lúc này không phải giống như từng toà pháo đài di động sao?

Trên chiến xa liên nỏ, có đặt liên nỏ và một đám binh sĩ cầm cung tên, nhiệm vụ là ở trong lô cốt yểm hộ cho chiến sĩ.

Sau khi hai quân chém giết được một phút liền tiến vào giao chiến toàn diện.

Binh sĩ quân Thương dũng mãnh mạnh mẽ, khiến cho đại quân Động Quốc mới nghe tiếng đã sợ mất mật, trang bị và trận thế như vậy trực tiếp khiến cho quan chỉ huy của đối phương cũng phải bó tay không biện pháp.

Sau nửa canh giờ chém giết, bên dưới thành đã là một mảnh thi thể, từ trong thành không ngừng có binh sĩ lái xe lao ra bổ sung tên cho chiến xa liên nỏ, đồng thời xung phong liều chết về phía quân địch.

Ầm ầm ——

Ầm ầm ——

Ầm ầm ——

Ồ?

Lúc này, phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, một nhánh kỵ binh khổng lồ đang giết từ phía xa đến đây.

Ah?

Động Quốc cũng đã thành lập một đội kỵ binh quy mô khổng lồ như vậy?

Cách hai, ba dặm đường, Dương Mộc nhìn thấy kỵ binh của Động Quốc đang chạy vội đến chiến trường.

Nhưng mà, đây cũng được gọi là kỵ binh sao?

Có thể thấy, kỵ binh của Động Quốc cũng không ít, ước chừng khoảng bốn đến năm ngàn, thế nhưng một thân trang bị này thực sự là không dám khen tặng.

Chẳng lẽ ở trong mắt quân thần Động Quốc, chỉ cần cho ngựa mang yên ngựa, vắt lên bàn đạp, đóng móng sắt cho ngựa thì có thể được coi là chiến mã kỵ binh?

Kỵ binh tác chiến, quan trọng nhất chính là kỵ binh đó!

Cách mấy dặm, Dương Mộc cũng có thể cảm giác được khí tức đến từ kỵ binh sơn trại của Động Quốc.

- Thật sự cho là quân Thương ta không có kỵ binh sao?

Dương Mộc nhẹ nhàng cười, sau đó vẫy tay ra hiệu, để cho đội kỵ binh của hai đại quân đoàn tấn công.

Nhất thời, cửa thành mở ra, mấy toà cầu treo toàn bộ bị thả xuống, hai nhánh kỵ binh tổng cộng hơn sáu ngàn người của hai quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ đều từ trong cửa thành xông ra ngoài.

Thấy vậy, chủ tướng hai quân lập tức vung lệnh kỳ lên, nổi trống biến hóa chiến trận, nhường ra một con đường cho hai nhánh kỵ binh.

- Uhm… Hai nhánh kỵ binh này cũng không tệ, đã đạt được sức chiến đấu của Kỳ Lân Quân một năm trước, tựa hồ còn có cải biến một chút, binh sĩ dùng tới trường thương?

Lúc này, Dương Mộc chú ý tới thứ trong tay các kỵ binh trong hai nhánh quân của quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ đang cầm cũng không phải hoàn toàn là loan đao như Kỳ Lân Quân, trong tay một số người còn cầm trường thương.

Có lẽ lúc này nên gọi là mã sóc.

Mã sóc vốn là một loại vũ khí của kỵ binh hạng nặng, bề ngoài thì không khác biệt lắm với trường thương, thế nhưng dài hơn so với trường thương, là bản tinh phẩm hạng nặng của trường thương, áo giáp bình thường dưới công kích của giáo rất dễ bị một đòn phá giáp.

Không ngờ Binh bộ và Bộ Khoa học kỹ thuật cũng cân nhắc đến cả cái này?

Trong lòng Dương Mộc hết sức vui mừng. Hắn cũng vốn là người dốt đặc cán mai đối với kỵ binh, tri thức có được đều là từ sách vở trong Đồ Thư Quán, trước lúc khai chiến hắn cũng chỉ cho rằng loan đao là binh khí thích hợp nhất để kỵ binh tác chiến, thế nhưng lại quên mất một chuyện.

Trong lịch sử, kỳ thực thì mã sóc cũng như loan đao, đều là binh khí quan trọng của kỵ binh, công dụng rõ ràng nhất của mã sóc chính là dùng để giao chiến với bên địch cũng là kỵ binh, phạm vi công kích càng rộng hơn.

Mọi người cũng biết ở triều Tống, binh khí của binh sĩ căn bản đều là trường thương, nguyên nhân là bởi vì kẻ địch chủ yếu của triều Tống là dân tộc du mục ở phương bắc. Đối với bộ binh thì trường thương cũng có thể tạo được hiệu quả như mã sóc, bất kể là đánh hay là phòng ngừa kỵ binh tấn công đều là một loại vũ khí lý tưởng.

Nói cách khác, những cây mã sóc này là sự chuẩn bị để đối phó với kỵ binh của quân địch.

Nói như vậy, trước khi trận chiến kỵ binh này bắt đầu thì đám kỵ binh của Động Quốc cũng đã thua rồi, đầu tiên là từ vũ khí trong tay.

Quả nhiên, hai nhánh kỵ binh trực tiếp liều chết lao thẳng vào nhau.

Dưới tình thế số lượng bằng nhau thì nhược điểm của kỵ binh quân Động quả thực đã bị phóng to vô số lần. Mới đầu đã bị một trận mưa tên tinh xảo bắn giết, thật vất vả mới tiếp cận được thì lại bị mã sóc chọc thẳng vào tim.

Vì thế trên chiến trường liền xuất hiện một hình ảnh làm người ta không thể tưởng tượng được.

Kỵ binh của Động Quốc còn không bằng nổi bộ binh, vẫn bị kỵ binh Thương Quốc đè lên đánh.

Thậm chí, tốc độ tan vỡ còn nhanh hơn so với bộ binh.

Lúc đến gần thì đụng phải mã sóc, còn khi ra xa thì có cung tên hầu hạ, các kỵ binh Động Quốc rất muốn khóc.

Không phải nói sẽ đánh phủ đầu Thương Quốc một đòn sao?

Làm sao khi lên chiến trường, lại là chúng ta bị đè lên đánh?

Không tới một khắc đồng hồ, kỵ binh Động Quốc hầu như đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Thậm chí trong quá trình tan tác, bởi vì chiến mã hoảng loạn mà khiến cho cả trận hình phe mình cũng bị phá vỡ.

Chênh lệch giữa kỵ binh lần đầu tiên hiện ra trước mặt thế nhân...

Đặc biệt là các tướng lĩnh quan chiến phía sau, giờ mới hiểu được, thì ra trong kỵ binh, chỉ cần một chênh lệch nhỏ thì hậu quả tạo thành còn khủng bố hơn so với bộ binh…


Bạn cần đăng nhập để bình luận