Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 290: Tỷ Thí Kiếm Kích

Chương 290: Tỷ Thí Kiếm Kích

=== oOo ===


Hùng Mẫn Nột thầm than, trang bị vũ khí tinh xảo như vậy, nếu như đưa vào chiến trường thì nhất định có thể đại hiển thần uy, bây giờ lại bị Thương Quốc dùng để trang trí bên ngoài, làm cái đội danh dự gì đó.

Hoàng đế Thương Quốc đến cùng là cố ý hay là vì cố tình giả bộ không biết?

Nếu như là giả bộ không biết, vậy chỉ có thể nói là Hoàng đế Thương Quốc quá mức tự kiêu tự ngạo.

Nếu như vậy thì hắn thật sự hồ đồ. . .

Quả thực là phung phí của trời!

Vào lúc này, ở trong mắt Hùng Mẫn Nột, những chiếc áo giáp sáng loáng giống như minh châu kia, khiến cho người ta chỉ hận không thể xông lên cướp đoạt tới tay để ngắm nhìn thưởng thức.

- Sở Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu!

Vừa mới vào cửa, Dương Mộc liền tiến lên tiếp đón. Dù sao Sở Quốc cũng là đại quốc, cho dù là Thương Quốc hiện nay cũng không dám nói có thể cùng sánh vai, và nó cũng là thành phần chủ lực tham gia tấn công Tấn Quốc lần này. Hội minh thành bại hay không, thái độ của Hoàng Đế Sở Quốc góp phần rất quan trọng, Dương Mộc nhất định phải nhiệt tình đối đãi.

- Quả nhiên là thiếu niên minh quân, danh bất hư truyền!

Hùng Mẫn Nột cũng bật cười đáp lễ.

Dương Mộc cười ha ha:

- Sở Hoàng, mời vào trong ngồi.

Hùng Mẫn Nột gật đầu, nhìn vào phía trong đại điện, đã có mấy vị Hoàng Đế an vị từ trước rồi, lúc nhìn thấy hắn đến, dồn dập cất tiếng chào hỏi.

Chỉ có điều. . .

Hùng Mẫn Nột bỗng nhiên nhíu mày, hắn thấy rõ ràng một điều, vị trí của chính mình cũng không phải ở chỗ cao nhất, mà là ở vị trí chính giữa.

Lẽ nào, với thực lực của Sở Quốc vẫn chưa thể ngồi ở hàng đầu sao?

Trong lòng Hùng Mẫn Nột buồn bực. Tuy rằng cảm thấy phương pháp an bài này là sai lầm, làm ảnh hưởng đến thể diện của Sở Quốc, nhưng cũng may đây chỉ là một lần tiệc rượu riêng tư, vì thế cũng không cần thiết tính toán chi li.

Dương Mộc thấy thế, trong lòng cũng hiểu được.

Có một nơi rất thích hợp để giao thiệp cùng với Hoàng đế các quốc gia.

Chính là nơi mọi người sẽ không cần che giấu làm gì, dù thoả mãn hay không hài lòng, tất cả đều được viết lên trên mặt. Bởi vì bình thường đều quen như vậy, nên điểm này đúng là hợp khẩu vị của hắn, không cần hắn phải đi phỏng đoán.

- Sở Hoàng thứ lỗi, đây là quy củ ở Thương Quốc ta, phân chia số ghế ngồi dựa theo chữ cái đầu của Quốc hiệu, các quốc gia vì mục đích chinh phạt Tấn Quốc mà tham gia hội minh, cần phải được đứng ngang hàng, vì thế mới có phương pháp an bài số ghế như vậy, ngài không có ý kiến gì chứ?

- Không sao, khách theo ý chủ, Thương Hoàng sắp xếp là tốt rồi.

Hùng Mẫn Nột tùy ý nói.

Hắn đương nhiên hiểu rõ động tác này của Thương Quốc là có ý gì, dù sao hắn cũng ước gì lôi kéo được những tiểu quốc kia cùng đi tấn công Tấn Quốc. Thương Quốc sắp xếp kiểu này, đúng là sẽ mang lại tính đoàn kết đối với cả tập thể.

- Cũng đúng, bản thổ Sở Quốc chính là chỗ man di mọi rợ, không tranh cũng rất bình thường.

Vào lúc này, một giọng nói rất chói tai truyền đến.

Dương Mộc quay đầu nhìn lại, Hoàng đế Ngô quốc đang cầm chén rượu, gương mặt đầy vẻ chế nhạo và trào phúng.

Chuyện này. . .

Dương Mộc có chút không vui, thế nhưng cũng không có cách nào.

Ngô Quốc và Sở Quốc chính là cừu địch, lúc trước khi Ngô Quốc vẫn còn nhỏ yếu, thường thường bị Sở Quốc chèn ép và tiến đánh, hai nước luôn luôn như nước với lửa. Lần này Ngô Quốc ăn phải một lần thiệt thòi, bị Tấn Quốc dắt mũi lừa một vố đau, trong lòng có chút khủng hoảng, ý thức là sẽ bị Sở Quốc chê cười, cho nên muốn tìm một cơ hội vớt vát mặt mũi, điều này cũng có thể lý giải được.

Có điều, trong trường hợp này mà lại đi mở miệng nói lời trào phúng. Đường đường là Hoàng Đế của một quốc gia, không dựa trên quốc lực chiến thắng đối thủ mà lại tranh đua miệng lưỡi, tấm lòng độ lượng biểu hiện ra rõ ràng có hơi nhỏ nhen. Xem ra gần đây Ngô Quốc đang thế mạnh, cũng không phải là vì có bậc hiền quân, mà là trong nước có một số đại nhân vật mới quật khởi.

Hoặc là nói, vừa vặn tận dụng thời loạn lạc, thừa cơ vùng lên.

Hoàng đế Ngô quốc không nói thêm lời nào, nhưng Hoàng đế Sở Quốc sẽ không để yên, giận tím mặt rút bội kiếm bên hông ra.

- Ôi chà, bị nói trúng chỗ đau, vậy mà còn thẹn quá thành giận?

Hoàng đế Ngô quốc đặt chén rượu xuống, cười nhạo nói:

- Các nước ai mà không biết, ban đầu Sở Quốc ngươi khởi điểm ở nơi chật hẹp nhỏ bé, đặt chân ra từ trong đầm lầy man hoang, áo không đủ che thân, ăn quả dại sống qua ngày, sau đó nhân dịp Thiên tử suy yếu, thừa cơ dùng vũ lực tiêu diệt mấy cái tiểu quốc, hiện tại mới đứng vững bước chân? Chẳng lẽ đã quên mất gốc?

- Hừ, binh đao trải qua năm tháng, không phải ngươi chết thì ta vong, Sở Quốc ta có xuất thân man di thì đã làm sao? Bây giờ còn không phải vẫn vững vàng áp chế Ngô quốc ngươi à? Lẽ nào quý quốc chỉ biết dựa vào miệng lưỡi để thắng được tôn nghiêm!?

Hùng Mẫn Nột đối chọi gay gắt, không chút nào lảng tránh chuyện Sở Quốc đã từng là nơi man hoang.

Hoàng đế Ngô Quốc hừ lạnh, nói:

- Hôm nay chư vị quân chủ tập trung ở Thương thành, trẫm cũng nể mặt Thương hoàng, không cãi lộn với ngươi ở đây. Xin hỏi Sở bệ hạ, có dám cùng trẫm so đấu kiếm chi sĩ?

Đấu kiếm chi sĩ?

Dương Mộc nghe vậy, cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu Hoàng đế hai nước Ngô Sở đến cùng đang nói về chuyện gì.

Có điều, lập tức hắn hiểu ra.

Chính là Hoàng đế Ngô quốc muốn đưa ra lời tỷ thí với Hoàng đế Sở Quốc.

Cái gọi là tỷ thí, chính là song phương cùng cử ra vài chiến sĩ đấu kiếm đối kháng với nhau, mà không phải quân chủ hai nước tự mình ra chiến đấu.

Vào lúc này, Dương Mộc mới từ miệng Nghiêm Hoa hiểu được, ban đầu mâu thuẫn giữa hai nước không tránh khỏi liên quan đến đấu kiếm chi sĩ này. Khi cần giải quyết một số vấn đề nhạy cảm, song phương cùng phái ra một số đấu kiếm chi sĩ thi đấu một trận, bên thắng lợi sẽ giống như đã đánh thắng một trận chiến lớn vậy, bên thua thì lại bị cho rằng đó là sự sỉ nhục.

Thậm chí, trong lịch sử còn từng mấy lần xảy ra sự tình hoang đường, Sở Quốc và Ngô quốc dùng phương pháp đấu kiếm, quyết định một vài thành trì nào đó thuộc về mình.

Chuyện này cũng làm cho người ta phải kinh ngạc. Thực lực quốc gia có mạnh có yếu, thành trì thổ địa làm sao có thể quyết định bởi một đám thất phu dùng nắm đấm?

Nhắc đến trước kia, lúc Dương Mộc lần đầu tiên xuất quân gấp rút tiếp viện Thân Quốc, vì sở hữu một tòa thành trì mà phải triển khai đánh một trận, chứng minh phe mình có năng lực thu phục thành trì.

Chính vì như vậy, đến hiện tại còn được người đời sau kể lại say sưa.

Giữa hai nước Ngô Sở dùng đến phương pháp này, quả thực giống như một trò đùa.

Thế nhưng bất kể nói thế nào, đây là chuyện riêng của hai nước Ngô Sở người ta. Chứng kiến chuyện như vậy, Hoàng đế các quốc gia cũng không có tâm tư gì tiếp tục ngồi ăn cơm, đồng thời đi đến diễn võ trường xem trò vui.

Cái gọi là diễn võ trường, nằm ở trong Hoàng cung Thương Quốc, vốn là nơi tiên đế từng dùng để vui đùa, nhưng trải qua mấy năm Dương Mộc cũng chưa từng dùng qua, nơi đó vẫn hoang phế bỏ không, hiện tại vừa vặn có thể dùng đến.

Diễn võ trường có khán đài với ba mặt Đông Nam Tây, mặt chính phía Bắc chính là bảo tọa của Hoàng Đế cao ba trượng cao sáu thước nhìn xuống toàn trường. Dương Mộc cũng không để cho Hoàng Đế các quốc gia phải tùy tiện đứng xem, liền để nô tài trong cung mang đến từng cái bàn dài, mang lên trái cây đồ ăn, cùng nhau xem xét thưởng thức.

Tính cả hầu gái và hộ vệ bên cạnh, ở diễn võ trường đã tập trung tới hơn ngàn người.

- Bẩm báo Bệ hạ, Kiếm sĩ Ngô Quốc ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Một thân vệ chạy tới, bẩm báo với Hoàng đế Ngô quốc.

- Tốt!

Ngô Hoàng vui mừng khôn xiết, cất cao giọng nói:

- Tuyên triệu bọn họ đi vào! Để Sở Hoàng có thể ngắm nghía kĩ càng quân uy Đại Ngô ta, để cho hắn phải tâm phục khẩu phục!

Nói xong, lại nghiêng người nở nụ cười đối với Dương Mộc, nói:

- Thương Hoàng, Ngô Quốc ta lần này đến Thương thành tham gia Hội minh, dẫn theo mấy tên Kiếm Sĩ vào cung, bây giờ muốn phân phát vũ khí, như vậy được chứ?

- Ngô Hoàng xin cứ tự nhiên thôi.

Dương Mộc cũng không biểu thị quá nhiều. Dù sao hắn cũng là chủ nhà, không thích hợp dính líu quá nhiều đến việc riêng của hai nước Ngô Sở.

Lại nói, hai nước Ngô Sở vốn có thù oán từ xưa, cũng là một trong những đại quốc, có thể giải quyết rắc rối với nhau trước Hội minh cũng tốt, đến lúc quan trọng đỡ phải phát sinh biến số gì đó.

Đang suy nghĩ miên man, hắn nhìn thấy ba tên kiếm sĩ tiến vào diễn võ trường, hiển nhiên đây chính là kiếm kích chi sĩ.

Cẩn thận nhìn lên, lập tức khiến cho người ta cảm thấy thật quen mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận