Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 449: Đánh Thức

Chương 449: Đánh Thức

=== oOo ===


Hùng Mẫn Nột hết sức buồn bực, cũng cảm giác được tất cả thiên hạ chỉ có một mình mình là người thông minh, chỉ có mình nhìn ra được tham vọng của Thương Quốc.

Lẽ nào trong các nước còn lại không có ai có tầm nhìn lâu dài sao?

Lẽ nào bọn họ không sợ Thương Quốc quật khởi sao?

- Bệ hạ, Cổ đại nhân đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ rồi.

Trong lúc hắn đang vô cùng phiền muộn, một lão thái giám đi đến bẩm báo.

- Cổ Nghị sao?

Hùng Mẫn Nột nhíu mày, híp mắt nhìn lão thái giám, xoa cằm im lặng suy nghĩ.

Cũng không phải hắn đang suy nghĩ có nên gặp hay không.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này có quá nhiều người vào cung yết kiến, cho nên các thái giám canh giữ bên ngoài đều rất ăn ý, hễ có nhân vật gia chủ thế gia đại tộc tới, không có khẩu dụ hoặc triệu kiến của bệ hạ thì đều chặn ở ngoài cửa.

Tất nhiên cũng sẽ không tồn tại vấn đề suy nghĩ có muốn gặp hay không.

Hùng Mẫn Nột đang buồn bực.

Cổ Nghị là lão tộc trưởng của gia tộc Cổ thị, đồng thời cũng là Thừa Tướng tiền nhiệm. Xét từ trên huyết thống, gia tộc Cổ thị còn là gia tộc của mẹ Hùng Mẫn Nột hắn.

Người này có lực ảnh hưởng rất lớn ở Sở Quốc, địa vị không khác với Hùng Phương trước đó thống lĩnh binh sĩ phạt Ngô, hai người một văn một võ, được khen là hai rường cột của Sở Quốc.

Một lão nhân có danh vọng lại đến tuổi phải dưỡng già, theo lý thuyết chính là thời điểm yêu hoa cỏ, không tranh với đời, làm sao có thể đột nhiên tới yết kiến được?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, hắn có thể chặn thần tử bình thường ở ngoài cửa, nhưng đối với Cổ Nghị, cho dù hắn là Hoàng đế cao quý cũng phải cho chút mặt mũi. Đã để người ta đợi hai canh giờ, nếu còn không triệu kiến, sợ rằng không thể nào nói nổi, sau khi truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói Hoàng đế hắn cay nghiệt thiếu tình cảm, bảo thủ tới mức nào.

Lúc này, hắn bảo lão thái giám cho gọi người tiến vào.

Chỉ lát sau, một lão nhân chống quải trượng được thái giám đỡ chậm rãi đi tới.

- Khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Cổ lão, nhanh đứng lên đi, lúc này trời vẫn lạnh, sao khanh phải tự mình vào trong cung thế?

Hùng Mẫn Nột làm ra vẻ quan tâm thân thiết, sau đó trừng mắt với lão thái giám:

- Đám nô tài các ngươi, Cổ lão tới đã hai canh giờ, sao không đến thông báo với trẫm hả? Đúng là tội đáng chết vạn lần!

- Bệ hạ tha tội, nô tài đáng chết!

Lão thái giám vội vàng quỳ xuống đất, liên tục nhận sai.

- Bệ hạ bớt giận, là lão thần không căn dặn rõ ràng. Mỗi ngày bệ hạ đều bận trăm công nghìn việc, nô tài kia thông cảm với bệ hạ cũng là chuyện có thể hiểu được.

Cổ Nghị đương nhiên biết rõ, phía sau chuyện này cũng là ý của Hoàng đế Bệ hạ. Sở dĩ hắn lập tức quát mắng thái giám, chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi. Thái giám có thể hầu hạ Hoàng đế, dù thế nào cũng coi như là nửa tâm phúc, đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì không hài lòng nhất thời và trút giận lên trên thân thái giám, gây mẫu thuẫn với Hoàng đế Bệ hạ.

- Còn không mau cút xuống!

Hùng Mẫn Nột quát mắng lão thái giám này, hừ lạnh một tiếng.

- Cảm tạ long ân của bệ hạ! Cảm ơn Cổ đại nhân!

Lão thái giám hoảng sợ không ngừng dập đầu, sau đó bò dậy đi ra khỏi đại điện.

- Cổ lão chờ đã lâu, chắc hẳn có chuyện gì quan trọng muốn nói với trẫm, không biết là chuyện quan trọng tới mức nào vậy?

Hùng Mẫn Nột hỏi.

Cổ Nghị nghiêm mặt nói:

- Trong thời gian này, có phải bệ hạ muốn đối đầu với Thương Quốc hay không?

Hùng Mẫn Nột nhíu mày, nói:

- Cổ lão đến là vì chuyện này à? Nếu nói vậy thì không cần nhiều lời nữa, ý trẫm đã quyết, Cổ lão không cần nói thêm.

- Không, hôm nay lão thần đến đây không phải là để khuyên can, mà đến để giải thích nghi ngờ cho bệ hạ.

- Giải thích nghi ngờ? Cho trẫm sao?

Hùng Mẫn Nột hơi ngây người, sau đó đã kịp phản ứng lại giống như hiểu rõ điều gì, cười nói:

- Cổ lão không cần vòng vo nữa, có lời gì cứ nói ra, trẫm vẫn có chút lòng dạ bao dung người.

- Không, lão thần tới không muốn khuyên can bất kỳ điều gì cả.

Giả Nghị lắc đầu, nói:

- Bệ hạ mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, có một số việc chưa từng suy nghĩ kỹ, lão thần lại vượt phép tắc, chia sẻ nỗi lo với bệ hạ.

- Vậy... Cổ lão cứ hỏi đi.

Hùng Mẫn Nột không có cách nào, chỉ có thể cho phép. Trên thực tế, trong lòng của hắn cơ bản đã xác định được Cổ Nghị tới đây chắc cũng giống như những gia chủ đại thần kia, khuyên mình bỏ qua ý định chống lại Thương Quốc. Chỉ có điều, nhìn thấy những người khác vẫn luôn bị mình không ngừng sập cửa vào mặt, cho nên mới đổi thành cách khác mà thôi.

Rượu cũ vò mới cũng chẳng có gì lạ.

Trong lòng Hùng Mẫn Nột nghĩ vậy nên thật ra chẳng mấy chờ mong, chỉ hy vọng Cổ Nghị nói nhanh cho xong, như vậy cũng xem như là hoàn thành một nhiệm vụ, để cho những quý tộc trong nước xem thật kỹ, ngay cả Cổ Nghị có danh vọng rất cao cũng không thay đổi được ý chí của hắn, ai còn có thể kiên nhẫn nữa.

Nói cách khác, hắn còn có thể nhờ vậy mà được yên tĩnh hơn.

- Xin hỏi bệ hạ, nếu ngài là người đứng đầu Nguyễn Quốc, vào lúc này có dùng hết sức giúp đỡ Sở Quốc đối đầu với Thương Quốc sao?

Hùng Mẫn Nột suy nghĩ một lát, lắc đầu:

- Sẽ không!

- Nếu là người đứng đầu Ngụy Quốc, đứng đầu Mãng Quốc thì sao?

- Sẽ không!

- Xin hỏi bệ hạ, thực lực Đại Sở ta hiện nay thế nào? So với Tấn Quốc trước đây thế nào?

Hùng Mẫn Nột ngập ngừng một lát, nói:

- Không bằng! Mấy năm qua mặc dù lãnh thổ của Sở Quốc đã lớn hơn nhiều, có thể so sánh với Tấn Quốc năm đó, nhưng dù sao nội tình chưa đủ, mấy năm liên tục chiến tranh loạn lạc đã gây ra tiêu hao quá lớn, những địa phương mới chiếm được lại có phản loạn nổi lên khắp nơi, đâu đâu cũng chỉ thấy đổ nát, lòng dân không yên, so sánh ra thì có lớn nhưng không đủ.

- Như vậy, Thương Quốc so với Tấn Quốc trước đây lại thế nào?

- Xét từ quy mô ban đầu, Thương Quốc kém hơn Tấn Quốc rất nhiều. Nhưng ở trên phương diện lực lượng một nước, trẫm cũng không đoán được quá chính xác. Dù sao Thương Quốc đã mở ra quá nhiều tiền lệ, rất nhiều phương tiện như uy lực của đường ray vẫn chưa được thể rõ trong chiến tranh. Tuy nhiên, xét về năng lực phòng thủ, trên tổng thể chắc là không bằng Tấn Quốc trước đây.

- Sở Quốc không bằng Tấn Quốc trước đây, không có thực lực áp chế Thương Quốc, Thương Quốc cũng không bằng Tấn Quốc trước đây, thực lực của hai phe không chênh lệch bao nhiêu, các nước đang lặng lẽ theo dõi tình hình, còn có áp lực đột nhiên tăng lên?

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột bỗng do dự, hắn hình như thoáng nắm bắt được điều gì, hiểu rõ được tính quan trọng nào đó.

- Vậy vi thần lại hỏi bệ hạ một vấn đề, Sở Quốc được xem là bá chủ hiện nay sao?

Hùng Mẫn Nột nghiêm nghị, nói:

- Cổ lão nói đùa, Sở Quốc tuy mạnh nhưng lại chưa đến mức có thể thần phục được các nước còn lại.

Cổ Nghị lại nói:

- Bệ hạ thử nghĩ, Sở Quốc không phải là bá chủ, lại lấy sức của một quốc gia đối đầu với Thương Quốc có thực lực không kém bao nhiêu, đây là hành động không khôn ngoan tới mức nào? Sở Quốc cần gì phải dính vào bãi nước đục đó? Các nước làm sao không biết uy hiếp của Thương Quốc, chẳng lẽ ngài lại thật sự cho rằng bọn họ ngu xuẩn sao? Không, vừa vặn ngược lại, đây là một loại đại trí giả ngu, Thương Quốc còn uy hiếp không được bọn họ, chỉ có đánh một trận mới có khả năng kiểm tra ra thực lực của Thương Quốc, điều này lại cần dùng quốc gia khác đến thử, bây giờ các quốc gia đều muốn Đại Sở ta làm điều đó.

- Chuyện này...

Hùng Mẫn Nột bỗng nhiên giật mình, Cổ Nghị nói không hề khách sáo, không giữ lại chút tình cảm nào. Ám chỉ rất rõ ràng, nói là các quốc gia khác không ngu, nhưng chỉ cần người có chút đầu óc lại hiểu rõ kẻ ngu ngốc rốt cuộc là ai.

Trẫm... Ngu ngốc sao?

...


Bạn cần đăng nhập để bình luận