Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 392: Mâu Thuẫn

Chương 392: Mâu Thuẫn

=== oOo ===


Vì vậy, quyền uy của Thiên tử lại bị suy yếu thêm một bước.

Dần dần, một vài quốc gia bắt đầu chinh phạt lẫn nhau để chiếm đoạt đất đai, thế lực càng lúc càng lớn, thực lực của nước cũng càng lúc càng mạnh, mà quyền lực của Thiên tử lại bị phân nhỏ ra, các quốc gia và khu vực Vương Kỳ cũng chỉ miễn cưỡng duy trì được quan hệ thần tử ngoài mặt mà thôi.

Ban đầu, đến trình độ này đã chứng tỏ Vương Kỳ cách diệt vong không xa.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc đó có một Tề Quốc quật khởi, nam chinh bắc chiến đánh bại mười mấy quốc gia nhỏ xung quanh, chiếm đoạt một số lượng lớn đất đai, bị các nước xung quanh cảnh giác và kiêng kỵ, lên tiếng khiển trách Tề Quốc không tuân thủ vương chế, tuyên bố phải liên minh xuất binh thảo phạt.

Lúc này, Tề Quốc cảm giác được nguy cơ.

Vì vậy, bọn họ chủ động liên hợp với Thiên tử, cùng tổ chức Hội minh để tiến hành đại điển tế thiên, triệu tập mười mấy quốc gia đồng thời kết minh, thành công hóa giải nguy cơ của Tề Quốc.

Mấy chục năm sau, Tề Quốc dường như đã tìm được bí quyết, làm một cuộc giao dịch với Thiên tử, một phương được đại nghĩa, một phương được yên ổn, để Thiên tử bảo vệ Vương Kỳ, mà Tề Quốc thì càng lúc càng mạnh, trở thành bá chủ một phương.

Sau đó, Tề Quốc bởi vì nội đấu nên bị chia rẽ sụp đổ, hoặc là bị các quốc gia xung quanh chiếm đoạt, hoặc còn sót lại thì bị Tấn Quốc sau này chiếm đoạt. Từ trên một ý nghĩa nào đó, Tấn Quốc được tạo dựng từ trên thân Tề Quốc. Phía tây của Tấn Quốc hiện nay, bao gồm cả lãnh thổ của Khang Quốc cũng từng là vùng đất của Tề Quốc.

Chỉ có điều, bị quản chế và ảnh hưởng của thời đại nên tin tức bế tắc, cộng thêm địa vực phức tạp, Tề Quốc cũng chỉ có khả năng ảnh hưởng tới các nước xung quanh mà thôi, chỉ có thể tính là bá chủ một phương, so sánh ra thì Tấn Quốc mới là bá chủ thiên hạ.

Không thể phủ nhận, nếu không phải Dương Mộc đột nhiên xuất hiện, không cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc chiến phạt Tấn lần này, rất có khả năng trong tương lai không xa, Tấn Quốc sẽ thống nhất thiên hạ và sáng lập ra một đời thái bình khác.

Cho nên, theo Dương Mộc thấy, thiên hạ có yên ổn hay không cũng không phải quốc gia nào phá rối làm loạn, mà là Thiên tử trấn giữ kia quá mức an nhàn, mất khả năng kiểm soát thiên hạ, lúc này mới khiến lê dân bị khổ, thiên hạ rơi vào trong khói lửa chiến tranh.

Chỉ có thống nhất mới có khả năng kết thúc cục diện chinh phạt lẫn nhau này.

Thật vất vả, hắn mới đợi đến khi tế văn được đọc xong.

Dương Mộc liếc nhìn Hoàng đế các nước một lượt, phát hiện phần lớn mọi người đều như đi vào cõi thần tiên.

Ồ?

Dương Mộc chú ý tới Nữ đế Nguyễn Quốc, phát hiện nàng đang đứng ở trước bàn, tròng mắt lẳng lặng nhìn xuống mặt đất mà chẳng hề thay đổi, ánh mắt dường như đang không tập trung.

Nàng đang ngẩn người!

Chẳng lẽ, nàng còn đang suy nghĩ chuyện thất thân tối hôm qua sao?

Dương Mộc cười thầm. Trong lòng hắn không hề áy náy, ngược lại là một sự hài lòng vì thực hiện được mưu kế.

Dù sao, trinh tiết là vô cùng quan trọng đối với một người phụ nữ, không nói đến Nữ đế Nguyễn Quốc có khả năng mang thai cốt nhục của hắn hay không, chỉ nói về dư hiệu của viên thuốc kia, nàng cũng không thể chống lại được.

Dương Mộc đã nắm được nhược điểm của nàng.

Tin tưởng trong việc bàn bạc tiếp theo của Hội minh, chỉ cần không phải liên quan tới lợi ích quan trọng của Nguyễn Quốc, nàng có thể nói giúp mình, nhất là khi có Sở Quốc can thiệp ở giữa.

- Các vị, cái ác của Tấn Quốc không phải chỉ có vậy. Nếu bàn về thảo phạt, hai trăm năm qua, các quốc gia chinh chiến không ngừng, cá lớn nuốt cá bé, không phải do một Tấn Quốc làm ác. Hôm nay các vị quốc chủ đích thân đến, có thể nói là tập trung nhân sĩ trong thiên hạ, vừa vặn có thể bàn bạc xem làm thế nào để cảnh tỉnh các nước trong thiên hạ. Đại Lễ trải qua hơn bốn trăm năm với khí thế của vương triều, thế nhưng lại bị Tấn Quốc khi dễ? Hôm nay trẫm muốn nói, tích lệ của các nước trong Đại Lễ kéo dài lâu như vậy, các chư hầu chìm trong việc chinh phạt, chiếm đoạt đất đai, hoặc là ở trong góc tự giữ yên cho mình, hoàn toàn không có trách nhiệm với thiên hạ, hoàn toàn không có ý thức vì bách tính trong thiên hạ! Nếu các nước không có e ngại vậy thì thiên hạ sao chịu nổi? Cứ thế mãi, các nước sao có thể ngủ ngon giấc? Các vị, có thể không diệt Tấn Quốc, nhưng nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc! Những kẻ thông đồng làm bậy với Tấn Quốc cũng phải phạt nghiêm! Từ đó, thiên hạ sẽ được thái bình!

Thiên tử Cơ Hách tế thiên xong, lại đau đớn trách móc Tấn Quốc một lúc.

Trong này, tuy có chỉ thị của Dương Mộc, nhưng không hẳn không có sự bi thương của Cơ Hách ở trong đó, xem đây như một lần trút hận.

Về phần nội dung khác, có người nào xem là thật hay không thì chờ khi khác lại bàn.

Nói xong, Cơ Hách xuống khỏi tế đàn, ngồi ở trên chủ vị của mình, ra hiệu cho các nước có thể bắt đầu thảo luận.

Sau khi đã làm hết nghi thức xã giao, Hoàng đế các nước cũng không quá coi trọng Thiên tử này nữa, không đợi Cơ Hách ban thưởng ngồi, Hoàng đế các nước đều ngồi xuống ghế của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Trên chiếc bàn trước mặt mỗi Hoàng đế đều bày rượu thịt và món ăn ngon.

Các thần tử phía sau bọn họ đều có các loại giấy bút.

Cơ Hách vỗ tay một cái, mấy người hầu bưng ra một bản địa đồ, trải ra chính giữa bãi cỏ, sau đó nói:

- Các vị, nếu là bàn bạc trong Hội minh thì phải có một chương trình. Căn cứ vào vấn đề mà mọi người đã thảo luận ở lần Hội minh đầu tiên, hễ là quốc gia nào phái ra vượt qua mười vạn binh lính tới tiền tuyến tham gia cuộc chiến, đều có thể được phân chia đất đai, quốc gia còn lại bỏ tiền và lương thực có thể được phân chia tài bảo.

- Tốt, đây mới đúng là lời nên nói ở Hội minh.

- Mặc dù Tào Quốc ta cách xa đất Tấn, nhưng cũng không chê đất nhiều, cho dù trao đổi cùng quốc gia nào đó cũng rất có lợi.

- Đánh một trận phạt Tấn làm Sở Quốc tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nên lấy địa bàn trước.

- Ngô Quốc ta có lòng phạt Tấn, mặc dù sau đó không đủ sức, nhưng cũng từng xuất binh hơn bảy mươi vạn, nên được phân chia đất đai.

- Buồn cười, ngay cả Ngô Quốc cũng có tư cách sao!

- Ngô Quốc phản bội minh ước, thiên hạ đều biết, có mặt mũi nào tự xưng người thắng?

- Đúng! Đây là chuyện Thiên tử đã chiếu cáo thiên hạ, nếu Ngô Quốc muốn lẫn lộn phải trái, vẫn phải hỏi qua Mãng Quốc ta có đồng ý hay không đã!

- Vân quốc ta ngược lại cho rằng Ngô Quốc có ẩn tình khó nói, ở thời kỳ sau của cuộc đại chiến đã biết lạc đường quay lại, các vị hãy khoan hồng độ lượng một chút.

Trong giây lát, Hoàng đế các nước tranh cãi ầm ĩ, tất cả đều đang tranh chấp về địa vị của Ngô Quốc.

Đương nhiên, phần lớn quốc gia đều rất chán ghét hành vi phản bội liên minh của Ngô Quốc trước đây, cũng cố gắng bài xích Ngô Quốc ra ngoài, trở thành quốc gia bị chia cắt

Nhưng cũng có vài quốc gia ủng hộ Ngô Quốc.

Trong này, đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân là Hoàng đế Ngô Quốc đã chạy khắp nơi trong thời gian vừa qua.

Nhưng tất cả cũng đều suy nghĩ xuất phát từ lợi ích của bản thân.

Cũng giống như Vân Quốc cứng rắn nói muốn ủng hộ Ngô Quốc.

Đây là do vị trí địa lý của Vân Quốc quyết định, bởi Vân Quốc tiếp giáp với Sở Quốc, vì thế rất bằng lòng khi nhìn thấy sau này có một Ngô Quốc có thể ngăn cản được Sở Quốc, không đến mức để cho Sở Quốc một đường quét ngang, trút hết áp lực lên trên đầu Vân Quốc.

- Chuyện này, mong Thiên tử cân nhắc quyết định!

Sắc mặt Hoàng đế Ngô Quốc tái xanh, chắp tay cung kính nói với Thiên tử Cơ Hách đang ngồi trên cao.

- Chuyện này...

Cơ Hách do dự, nhất thời khó có thể quyết định.

Từ trong lòng thì hắn rất muốn đánh Ngô Quốc vào hàng ngũ phản bội liên minh.

Chuyện này không chỉ bởi vì cách làm của Ngô Quốc đáng giận, còn bởi vì Thương Quốc đã lấy danh nghĩa của Thiên tử, tuyên bố chiếu thư liên quan đến việc Ngô Quốc phản bội lại liên minh. Chuyện nhỏ này vẫn là quyền lực và uy nghiêm hiếm hoi còn sót lại của Thiên tử, cũng là thứ cuối cùng để duy trì lòng tự trọng đáng thương của hắn.

Nhưng hắn biết mình không thể làm chủ trong chuyện có liên quan tới Ngô Quốc, vẫn phải xin chỉ thị của Hoàng đế Thương Quốc mới được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận