Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 212: Trận Chiến Có Tính Chất Trả Thù

Chương 212: Trận Chiến Có Tính Chất Trả Thù

=== oOo ===


Đạo "Trung Dung", vẫn là lần đầu xuất hiện ở trên thế giới này, Hồ Hãi là một võ tướng đọc sách nửa đường nên đương nhiên là nghe không hiểu.

Dương Mộc cũng lười giải thích, bởi vì loại chuyện đánh cờ giữa các quốc gia này cũng không thể nói rõ ràng ngay được. Trong lịch sử cũng đã có nhiều minh hữu giở trò sau lưng, cuối cùng mỗi người đi một ngả, hắn cũng không thể nói rõ từng cái với Hồ Hãi được.

Là một võ tướng, rất nhiều vấn đề phải ở thời điểm xử lý thực tế mới có thể chậm rãi lĩnh hội được, chờ sau khi trải nghiệm đủ thì tự nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý trong đó.

Chuyện này cũng giải thích tại sao thân vệ bên người của Hoàng Đế các quốc gia, bình thường càng về sau sẽ càng phát triển tốt hơn.

Ví dụ như ba vị Đại Tướng quân của Thương Quốc là Vệ Trung Toàn, Chu Hi, Hàn Đồng, mấy người này đều xuất thân từ thân vệ của tiên đế.

Nguyên nhân rất đơn giản, một mặt là thân vệ rất đáng để tín nhiệm, giữa quân thần với nhau đều có một loại cảm giác an toàn, xem như là một loại quan hệ hai bên dựa vào nhau.

Mặt khác, đây cũng là điểm quan trọng nhất. Đó là thân vệ đi theo bên người Hoàng Đế một thời gian dài tất có thể học được rất nhiều thứ, thiết lập nên sự ăn ý với Hoàng Đế, lúc dùng đến thì càng thêm thuận buồm xuôi gió, năng lực cũng mạnh hơn nhiều so với những binh sĩ xuất thân dân gian kia.

Dương Mộc nói tới đạo "Trung Dung", chính là phương thức xử lí các vấn đề của quốc gia, chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích căn bản của song phương thì ở giữa sẽ có một không gian thao tác rất lớn.

Ví dụ như hợp tác với Động Quốc, mặc dù nói mục tiêu là thôn tính Thịnh Quốc, thế nhưng theo Dương Mộc thì căn bản là không thể.

Công thành nhổ trại ở trên chiến trường chính diện rất ít thấy. Dưới tình huống thực lực không kém nhiều, nếu muốn thừa thế xông lên bắt lại Thịnh Quốc có thể nói là rất khó, Thịnh Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể chiêu mộ một nhóm lính mới, đảm nhiệm việc thủ thành.

Đến lúc đó, đầu óc quân thần Động Quốc nguội đi, phát hiện tổn thất của mình lớn như vậy, lại không thể chiếm đoạt được Thịnh Quốc, nhất định sẽ bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, ngay lập tức dừng việc tổn hại này lại.

...

Vài ngày sau, Dương Mộc lại một lần nữa đi đến Động Quốc để gặp mặt Hoàng Đế bụng phệ, bước đi đều sẽ thở dốc kia.

Lần này, hai người ở chung đã hài hòa hơn nhiều.

Vì thực hiện dã tâm mở rộng lãnh thổ, Hoàng Đế Động Quốc có kỳ vọng rất cao đối với Thương Quốc.

Người khi già sẽ khó tránh khỏi có chút hoa mắt ù tai, Hoàng Đế Động Quốc là một ví dụ, muốn lúc mình sinh thời có thể lưu lại cơ đồ sáng lạn trên sử sách.

Dương Mộc miệng thì thỏa mãn hắn, vì hắn phác hoạ ra một bản kế hoạch hoàn mỹ.

Về phần thực hiện… Ha ha, dốc sức làm thôi.

Sau khi Hoàng Đế hai nước đạt thành hợp tác liền ký kết minh thư.

Song phương ước định, hai nước liên minh thảo phạt Thịnh Quốc, chỉ cần một ngày Thịnh Quốc chưa bị diệt thì minh ước vẫn còn. Ở phương diện buôn bán thì miễn trừ thương thuế lẫn nhau, sách giấy của Thương Quốc đều phải ưu tiên cung cấp cho Động Quốc, tiền hàng trong giao dịch đều lấy chế phẩm sắt và ngựa để trao đổi.

Ngày 16 tháng 7, Động Quốc chính thức tuyên chiến với Thịnh Quốc.

Cùng lúc đó, toàn bộ năm mươi vạn đại quân của Động Quốc ở biên cảnh đều được huy động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào mấy tòa thành trì ở biên cảnh Thịnh Quốc, phát động công kích với quy mô lớn, liên tiếp công hãm mấy toà quan ải.

Quân thần Thịnh Quốc rốt cuộc cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

Ba mươi vạn đại quân bị diệt gây nên hậu quả nghiêm trọng. Cách đây hai mươi mấy năm, Động Quốc và Thịnh Quốc cũng đã có một lần bạo phát đại chiến.

Thế nhưng lần này không giống với lần trước.

Hai mươi năm trước, là Thịnh Quốc điều binh xâm chiếm Động Quốc, đánh chiếm được hơn ba mươi tòa thành trì của Động Quốc, xâm chiếm một vùng đất gần như bằng Thương Quốc.

Nhưng lúc này lại là Động Quốc những năm gần đây luôn ở vào thế bị động chủ động phát động chiến tranh với Thịnh Quốc.

Cho nên, lúc thư tuyên chiến của Động Quốc đưa đến triều đình Thịnh Quốc đã làm cả nước đều khiếp sợ.

Binh sĩ quân Thương biết được tin tức này đều là vui mừng khôn xiết.

Sau khi có minh quân, liền biết lúc nào tiến công lúc nào lui thủ, xem như đã không phải lo lắng.

Buổi tối hôm đó, quân đoàn Thanh Long tiến hành dạ tập đối với hai mươi vạn quân Thịnh đến đây trợ giúp.

Đáng tiếc chính là, quân Thịnh đã tiếp thu lần kinh nghiệm giáo huấn trước đó, buổi tối đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, một số lượng lớn thám báo được phân tán ở bên ngoài, quân đoàn Thanh Long tới gần không bao lâu đã bị phát hiện.

Chiến công đạt được rất nhỏ.

Tình huống như thế kéo dài đến ngày thứ ba.

Thịnh Quốc rốt cuộc không kéo dài được, Đại Tướng quân Đặng Chi bèn suất lĩnh quân đội dưới trướng, toàn lực đánh vào hai tòa thành trì mà quân đoàn Thanh Long đang đóng giữ.

- Vì sao trong thời gian ngắn ngủi mà Thương Quốc đã trở nên cường đại như thế? Nếu như cứ mặc cho bọn họ tiếp tục phát triển...

Đặng Chi đứng trên chiến xa, nhìn ra hai quân đang một công một thủ, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.

Hắn nhớ rõ, một năm trước đây, phần lớn lãnh thổ của Thương Quốc hiện giờ đều là của một quốc gia nhỏ có tên Trịnh Quốc, quốc lực vô cùng nhỏ yếu, nếu như không phải Hoàng tộc Trịnh Quốc là một chi nhánh của Hoàng tộc Thịnh Quốc, hàng năm vẫn kính hiến rất nhiều tiền tài cho các đại quý tộc thì sớm đã bị thôn tính.

Bây giờ, thứ được quý tộc Thịnh Quốc gọi là túi tiền kia không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.

Ác chiến một buổi sáng, quân Thịnh cũng không công phá được tòa thành trì bị quân đoàn Thanh Long chiếm cứ.

Nguyên nhân ở đây phần lớn là do liên nỏ.

Từng chiếc liên nỏ được đặt ở trên tường thành, hình thành từng làn sóng tên áp chế, quân Thịnh tuy rằng có mấy lần leo lên tường thành thế nhưng rất nhanh đã bị tiêu diệt.

Liên tiếp một ngày như vậy, binh sĩ quân Thịnh đã mệt đến không thể tả.

- Hôm nay cứ như vậy đi, hạ lệnh lui binh, ngày mai lại nghĩ cách.

Đặng Chi thở phào nhẹ nhõm, nói với lính liên lạc bên người.

- Vâng!

Quân lệnh lập tức được truyền đạt ra ngoài, tiếng chiêng đồng thu binh vang lên.

Ầm ầm ầm ——

Bỗng nhiên, phía xa truyền đến một trận âm thanh dồn dập.

Nhất thời khiến cho tất cả quân Thịnh chú ý, binh sĩ và các Tướng quân đang lui lại đều quay đầu nhìn về phía bên kia.

- Đó là… nhánh quân đội trong lời đồn kia?

Đặng Chi kinh hãi. Làm một Đại Tướng quân, hắn cũng không giống với đám xú quan văn bình thường rất ngạo mạn kia, trải qua một phen hỏi dò những binh sĩ đã từng giao chiến thì biết được Thương Quốc có một nhánh quân đội như thế.

Nghĩ tới đây, Đặng Chi lập tức truyền lệnh, để cho tướng sĩ đang lui lại nhanh chóng tổ chức trận hình, chuẩn bị nghênh chiến.

Sau nửa khắc đồng hồ, Kỳ Lân Quân bắt đầu xuất hiện, mạnh mẽ đâm thẳng vào hàng ngũ quân Thịnh đang hỗn loạn.

Mấy ngày tác chiến liên tiếp, kinh nghiệm của binh sĩ Kỳ Lân Quân đã rất phong phú. Thế nhưng quân Thịnh công thành có tới gần hai mươi vạn, nếu muốn tiêu diệt trong một lần là không thể. Vì thế Kỳ Lân Quân liền dùng phương thức đánh thọc sườn, sau khi giết một trận liền nhanh chóng rút đi, lưu lại một đám bộ binh giương mắt nhìn theo.

Dù là như vậy cũng đã tạo thành mấy vạn thương vong cho quân Thịnh, một đám tướng lĩnh tức đến nỗi oa oa kêu to.

Đây là một lần giao chiến có tính chất trả thù.

Thông qua lần này, quân Thịnh rốt cuộc cũng tận mắt nhìn thấy quân đội trong truyền thuyết của Thương Quốc. Sau mấy vạn thương vong, liền có một sự kiêng kị sâu sắc với Kỳ Lân Quân.

Thời gian một ngày chậm rãi trôi qua.

Ngày 20 tháng 7, ngay khi Đặng Chi còn đang nghiên cứu làm sao đối kháng với Kỳ Lân Quân thì biên cảnh Động Quốc và Thịnh Quốc cuối cùng cũng đã nghênh đón một trận đại chiến.


Bạn cần đăng nhập để bình luận