Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 302: Bố Trí Xuất Binh

Chương 302: Bố Trí Xuất Binh

=== oOo ===


Về phía Ngụy Quốc, quân đội của bốn quốc gia đã sẵn sàng chờ lệnh.

Nhưng vào lúc này, lại truyền ra một tin tức kinh thiên động địa.

Thiệu Quốc, Tường Quốc, La Quốc và Mộc Quốc cũng lần lượt xuất binh.

Có điều, các quốc gia này xuất binh, không phải là đi chinh phạt, mà là muốn tương trợ Tấn Quốc.

Trong đó, Thiệu Quốc và La Quốc là quốc gia đã tham gia hội minh ở Thương Thành, vốn không muốn xuất binh, chỉ cam kết tài trợ tiền và lương thực, các nước còn lại cũng không cưỡng cầu, chỉ đành mặc kệ bọn họ.

Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, chỉ ba tháng ngắn ngủi sau khi hội minh, bọn họ đã nhanh chóng trở mặt, trở thành một thành viên trong liên quân Tấn Quốc.

Chuyện này quả thực là một tin tức xấu đối với các nước đã xuất binh.

Sau khi Dương Mộc nghe nói, cũng vô cùng tức giận.

Sau đó mở bản đồ cẩn thận nghiên cứu một chút, cũng có thể hiểu được.

Vì sao lại như vậy?

Từ trên bản đồ có thể thấy, trong bốn quốc gia này, La Quốc ở giữa Mãng Quốc và Nguyễn Quốc, hình thành một vùng trung lập.

Thiệu Quốc mặc dù không bị giáp công ở hai mặt, nhưng nếu như hợp minh phạt Tấn, vị trí ở chính giữa hai nước như vậy sẽ không chiếm được lợi ích gì, sau khi chiến thắng Tấn Quốc, rất có thể sẽ bị hai nước này hạ thủ.

Lãnh thổ ba quốc gia Tường Quốc, Mộc Quốc và Triệt Quốc nối thành một dãy, bởi vì sát bên Sở Quốc và Vân Quốc, nên cho tới nay đều theo sát bước chân Tấn Quốc, lần này xuất binh cũng là hợp tình hợp lý.

Điều mà Dương Mộc không nghĩ tới là, Tấn Quốc không một tiếng động đã thuyết phục được các quốc gia này!

Rõ ràng, đây là một trận quyết đấu giữa liên quân phạt Tấn và liên quân hộ Tấn.

Ai cũng hiểu, ở thời loạn lạc này, chỉ có lãnh thổ rộng lớn và dân số đông đúc mới có tư cách sinh tồn tiếp.

Nếu liên quân phạt Tấn thắng, tự nhiên có thể chia cắt được lãnh thổ Tấn Quốc, đồng thời lấy danh nghĩa thảo phạt minh hữu của Tấn Quốc để tiêu diệt mười nước trong liên quân hộ Tấn.

Nếu liên quân hộ Tấn thắng, như vậy mười nước nhỏ đi theo Tấn Quốc, đặc biệt là các nước nhỏ đang cầu sinh trong kẽ hở, sẽ có thể thành công mở rộng địa bàn.

Tin tức truyền ra không lâu, các quốc gia liền rối rít tìm ra phương pháp đối ứng. Ví như Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, cũng tăng cường bố phòng biên giới.

Nhưng mà, cũng có một ngoại lệ, đó chính là Mãng Quốc.

Bọn họ trực tiếp phân binh, công đánh vào Thiệu Quốc.

- Ngu ngốc!

Sau khi Dương Mộc biết được, không kiềm chế được mắng to.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhận thấy rõ, Hoàng đế Mãng Quốc là một quân chủ vô cùng thiển cận.

Điều quan trọng trước mắt là đánh bại Tấn Quốc, chỉ cần trùng tỏa được quân chủ lực của Tấn Quốc, thì những tiểu quốc còn lại tính là gì?

Đến lúc đó, những nước nhỏ này chính là một bàn thịt mỡ, mặc cho các nước chiến thắng thâu tóm.

Cái này gọi là chủ thứ rõ ràng.

Bây giờ thì tốt rồi, có Mãng Quốc dẫn đầu làm liều, các quốc gia còn lại sẽ nghĩ như thế nào?

Xa không nói, lấy Ngô Quốc làm ví dụ.

Cùng là láng giềng của Thiệu Quốc, Ngô Quốc chắc chắn không thể bỏ mặc cho Mãng Quốc thâu tóm được một quốc gia?

Không cần suy nghĩ cũng biết, Ngô Quốc nhất định cũng sẽ xuất binh với Thiệu Quốc.

Mà sự hiện diện của Thiệu Quốc chẳng khác nào chặn lại yết hầu của hai nước, ngay cả khi hai nước xuất binh tác chiến, cũng sẽ có nỗi lo về sau, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Trong lúc nhất thời, tình hình rối loạn sinh biến, không rõ chủ thứ.

- Không có cách nào khác, Thương Quốc ta chỉ có thể chủ động tấn công. Nếu kéo dài hơn nữa, thành quả của lần hội minh này nhất định sẽ sụp đổ.

Dương Mộc thở dài một hơi, lập tức triệu tập chư thần đến nghị sự.

Cấp bách nhất chính là, vị trí địa lý của Thương thành quá mức hẻo lánh, cách tiền tuyến quá xa, cho quân báo tin cũng vô cùng phiền toái, cho dù có đường xá tiện lợi, một lần đi cũng phải mất mấy ngày.

Tình hình trên chiến trường thay đổi nhanh chóng, thời cơ chiến đấu chớp mắt là qua, chỉ mấy ngày cũng đủ để quyết định kẻ thắng bại của cuộc chiến.

Cho nên, hắn quyết định tự mình trấn giữ quận Sơn m, để có thể kịp thời nắm bắt những thay đổi ở tiền tuyến.

Từ Thương thành đến quận Sơn m, Dương Mộc đều rất kiêu ngạo.

Bất luận là nghi thức hay là người hầu mang bên người, thanh thế đều vô cùng hùng vĩ. Bao gồm cả Cấm vệ quân ở bên trong, mênh mông cuồn cuộn hơn hai vạn người, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Quả thật, lấy địa vị trước mắt của Thương Quốc, cũng nên bố trí như vậy.

Vốn là, với lãnh thổ và dân số của Thương Quốc cũng đã được coi là một đại quốc, hơn nữa sau khi hội minh ở Thương thành thì địa vị Thương Quốc đã đề cao rất nhiều, đến bây giờ đã được coi là một cự đầu, như vậy thì việc phô trương này không quá phận chút nào.

Dĩ nhiên, dựa theo thông lệ bình thường, sẽ để cho Diệu Hi đi theo thiếp thân bảo vệ.

Mùng 8 tháng 10, Dương Mộc đã tới quận Sơn m.

Vốn trước đây nơi này chính là một thị trấn quan trọng, sau khi trở thành thành quận, cộng thêm việc Thương Quốc thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, vì thế phồn hoa hơn rất nhiều so với quá khứ.

Hai bên đường, vô số người đang chen chút nghênh đón, hô to vạn tuế.

Xưa nay, đánh giặc đều rất hao tổn quốc lực, chịu ảnh hưởng nhất chính là nhân dân, thường phải chịu cuộc sống khổ không thể tả. Nếu như chiến tranh gặp chút khó khăn, sẽ dễ dẫn tới tình cảnh dân chúng lầm than.

Nhưng mà, Thương Quốc đánh giặc không như vậy.

Dường như mỗi một trận chiến đều chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, thường không trưng dụng lực lượng dân gian, cuộc sống của dân chúng cũng không bị ảnh hưởng gì. Đặc biệt là nếu so với mấy năm trước, đúng là khác nhau một trời một vực.

Sau khi nghỉ ngơi, Dương Mộc lập tức phái người thông báo cho ba đại quân đoàn ở tiền tuyến là Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước sẵn sàng xuất chiến.

Lộ tuyến xuất chiến của tam đại quân đoàn cũng không giống nhau, quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ đi về hướng Tây, đẩy mạnh vào Triệt Quốc, tiến hành đại chiến với quân đội Triệt Quốc và Tấn Quốc.

Quân đoàn Chu Tước đi về hướng Bắc, trực tiếp đánh vào biên giới Tấn Quốc, tấn công thành Phượng Văn.

Mặc dù khi các nước hợp lực tấn công một nước, mấy trăm vạn quân đội va chạm nhau, chia ra đánh là một phương pháp rất ngu xuẩn. Thế nhưng giữa Thương Quốc và Tấn Quốc có đường biên giới dài, làm bên tấn công, nếu như Thương Quốc phân binh thành hai đường để tấn công, hiển nhiên càng có lợi cho phe mình.

Lần lượt Sở Quốc, Vân Quốc, Ngô Quốc và Mãng Quốc cũng đều xuất chiến, ước định tiêu diệt quân Tấn, tiến hành tụ binh ở kinh đô Vương kỳ.

...

Mùng 9 tháng 10, biên giới Thương Quốc

Toàn bộ tướng lãnh quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ đã tụ tập ở bên trong một soái trướng.

Vệ Trung Toàn nghiêm chỉnh đi tới trước rút ra một lệnh tiễn, nghiêm nghị nói:

- Toàn quân nghe lệnh! Tối nay thu xếp doanh trại, rạng sáng xuất phát về phía Triệt Quốc. Ba ngày sau, làm theo kế hoạch tiến quân, lấy Triệt thành làm mục tiêu, cuối cùng công vào Vương kỳ, sau đó dựng trại đợi lệnh!

- Rõ! Tuân soái lệnh.

Tư Mã Hoành đứng ở bên trái, cũng rút ra một lệnh tiễn rồi hạ lệnh:

- Hai mươi vạn đại quân của quân đoàn Bạch Hổ ta theo sát phía sau quân đoàn Thanh Long, giữ khoảng cách mười dặm, đợi hai mươi vạn đại quân của Vân Quốc chạy tới, tam quân cùng nhau tiến công, hợp lực đẩy mạnh, nếu xảy ra dã chiến quy mô lớn, có thể tiếp viện bất cứ lúc nào!

- Rõ !Tuân soái lệnh.

Sáng sớm hôm sau, tổng cộng bốn mươi vạn đại quân của hai quân đoàn, một trước một sau, từ từ xuất phát về phía Triệt Quốc, mục tiêu chính là Triệt thành.

Dọc theo đường đi, đại quân không nhanh không chậm, hành quân ngay ngắn có thứ tự, vừa tiến vào bên trong lãnh thổ Triệt Quốc liền đột nhiên nổi lên kèn hiệu, bụi mù tràn ngập, thanh thế lớn kinh người, không cần quân địch đến thám thính tình hình đã có dân chúng bình thường chạy về báo tin.


Bạn cần đăng nhập để bình luận