Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 543

Chương 543

=== oOo ===


________________
Đạn pháo rơi vào trong đội quân kỵ binh xung phong, lại giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, xảy ra phản ứng mạnh.
Àm.
Âm.
Àm.
Liên tiếp vài tiếng nổ vang lên, từng đợt pháp nổ vang giữa năm vạn kỵ binh, tiếng vang lớn chấn động cả trời đất.
Người ngã ngựa đổ, rất nhiều binh lính nuốt hận.
Có thể nói uy lực của đạn pháo lớn gấp mấy chục lần so với máy bắn đá, đồng thời bởi vì đạn pháo có tầm bắn rất xa, bình thường cũng có thể đạt được bảy đến tám dặm, cho nên uy lực càng khiếp người hơn.
Đối với kỵ binh, lực sát thương của đạn pháo là một chuyện, tồi tệ hơn là uy lực mạnh này còn kèm theo tiếng động lớn làm cho những con ngựa chiến kia khủng hoảng bất an. Rất nhiều ngựa chiến trực tiếp quay đầu chạy về, một số ngựa chiến hình như không tìm được phương hướng, chạy loạn trong đội hình.
Người nào từng cưỡi trâu và ngựa đều biết, một khi chúng sợ hãi thì khẳng định sẽ rất điên cuồng, không ai có thể khống chế được, hơn nữa còn là khi năm vạn kỵ binh đang xung phong cùng lúc. Một khi con ngựa bị hoảng sợ, làm gì còn quan tâm tới ngựa đầu đàn và phương hướng nữa, khủng hoảng theo bản năng làm cho chúng chạy tán loạn, xông đi các hướng, muốn rời khỏi chiến trường.
Hỗn loạn!
Hoàn toàn hỗn loạn!
Đừng nói xung phong gì đó, đại quân đã sớm bị ngăn cản không tiến lên nổi, căn bản không có khả năng xung phong.
Rất nhiều binh lính bị ngã từ trên ngựa chiến xuống, phần lớn bọn họ đều trực tiếp bị ngựa chiến lắc cho rơi xuống.
Mà binh lính ngã xuống đất cũng chỉ có một số phận, hoặc là đầu rách máu chảy mà chết, hoặc là bị ngựa giẫm chết.
Dù thế nào, loại động vật ngựa này đều rất nhát gan, cho dù là ngựa chiến đã trải qua huấn luyện cũng không có cách nào khắc phục sự khủng hoảng của bản năng, đồng thời ngựa cũng là một loại động vật sống quần cư, trước âm thanh cực lớn, ngựa mạnh mấy cũng chỉ có thể hoảng hốt lo sợ giống như kẻ yếu ớt.
Kết quả là liên quân xung phong lập tức lại thành một trò nực cười.
Năm vạn kỵ binh xung phong, ngoại trừ phần nhỏ ở khu vực không bị lửa đạn công kích quá lớn, thành công tiếp tục lao tới, còn lại đều giống như lún trong vũng bùn lầy, không thể tự mình thoát ra.
Ở phía sau, mấy vị chủ soái trên chiến xa chỉ huy liên quân gần như ngây người, trong lòng giá lạnh.
Bọn họ trăm tính vạn tính, dù thế nào cũng không ngờ được kỵ binh tự nhiên lại bị kìm chế.
Hơn nữa, còn là kìm chế rõ ràng như thế.
Có thể nói, những con ngựa chiến chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt không hề có khả năng đề phòng trước lửa đạn.
| Lẽ nào, Thương Quốc thích làm nhất chính là không ngừng nghiên cứu ra vũ khí mới, kìm chế ưu thế binh chủng của mình?
Kết thúc, kết thúc rồi!
Hoàn toàn kết thúc rồi!
Phật!
Trong lúc đó, Công Tôn Chỉ bỗng nhiên ngả người về phía trước và phun ra một ngụm máu, trực tiếp nằm co quắp ở trên thanh ngang.
- Công Tôn Tướng quân.
Một tiếng kêu vang lên, Đường Mục và Nguyễn Phụ Ninh đồng thời có phản ứng.
Các thân vệ xung quanh chen chúc lao tới, trong đó có mấy người đỡ Công Tôn Chỉ dậy. Sau khi kiểm tra mạch, bọn họ đỡ hắn xuống chiến xa, tiến hành trị liệu và cứu tỉnh.
Chỉ trong chốc lát, bên cạnh Công Tôn Chỉ đã tập trung không ít tướng lĩnh.
Đặc biệt là Đường Mục và Nguyễn Phú Ninh càng lo lắng không yên. Từ khi thành lập liên quân tới nay, trong lòng bọn họ vẫn xem Công Tôn Chỉ làm người dẫn đầu, các sách lược lớn và mệnh lệnh tiến lùi đều nghe theo ý của Công Tôn Chỉ.
Nếu Công Tôn Chỉ đột nhiên chết đi, bọn họ thậm chí không biết nên tiến hành cuộc chiến tiếp theo thế nào nữa.
Bây giờ, năm vạn khinh kỵ binh phía trước bị lửa đạn áp chế chặt chẽ, Công Tôn Chỉ chỉ huy chiến sự lại bỗng nhiên nôn ra máu ngất đi, thật sự là họa vô đơn chí.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Chung quy, tiền quân vẫn có vài tướng sĩ lẻ tẻ đang lần lượt đánh đến trước trận của quân Huyền Vũ.
Nhưng không có tác dụng gì?
Hàng trước của quân Huyền Vũ đồng thanh phát ra một tiếng hét lớn, trực tiếp dựng thẳng tấm lá chắn, sau đó trường thương từ trong khe hở của tấm lá chắn thò ra, chiến xa liên nó được đẩy lên và bắn ra rất nhiều mũi tên.
Bọn họ căn bản không gặp được quân Huyền Vũ.
Rất nhanh lại có khinh kỵ binh với quy mô nhỏ may mắn tránh thoát được lửa đạn công kích, bắt đầu tấn công.
Lần này, tốt xấu gì bọn họ cũng tạo ra chút tổn thương cho quân Huyền Vũ, nhưng cũng rất có hạn.
Hoặc là nói, chẳng qua bởi vì khinh kỵ binh vốn có lực va chạm nhất định, nên lúc này bộ binh bị kìm chế mới có khe hở có thể chui vào.
Ràm!
Đây là âm thanh của áo giáp va đập, cờ lệnh vung vẩy, trong hàng ngũ tiền quân của quân Huyền Vũ vang lên giọng điệu chỉnh tề đồng nhất, bước chân của binh lính tiền quân chỉnh tề, trước mặt là tấm lá chắn và trường thương, bước từng bước một đi về phía trước.
Không sai, chính là đi.
Lại giống như đội ngũ đang diễn tập, bước chân của những binh sĩ này cũng không dài, đi chậm rãi, cho dù đi qua mấy trăm thước vẫn vô cùng chỉnh tề.
Bọn họ không phải xung phong, nhưng ở trong mắt của tướng sĩ liên quân, điều này còn kinh người hơn cả xung phong.
Bởi vì chỉ khi bao vây tấn công quân địch với quy mô nhỏ đã mất khả năng chống cự mới dùng đến chiến thuật như vậy.
Một cách đánh ổn thỏa, hơn nữa nhất định sẽ thắng.
Nói cách khác, ở trong mắt quân đoàn Huyền Vũ, tướng sĩ liên quân đã không có khả năng uy hiếp sao?
Điều này làm cho rất nhiều tướng lĩnh cao cấp của liên quân đều căm phẫn, rõ ràng bên phía liên quân cũng chỉ tổn thất không tới hai mươi vạn binh mã mà thôi
Trung quân và hậu quân, còn có hơn sáu mươi vạn nữa.
Bất bình!
Bị khinh thường!
Nhưng đồng thời, áp lực cực lớn cũng bao phủ trong lòng bọn họ.
Ở trong mắt quân Huyền Vũ, chúng ta đã không có uy hiếp sao?
Tiếp theo, bọn họ còn có thể có chiêu gì nữa?
Lúc này, đừng nói liên quân ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn, ngay cả Chu Hi ở trong quân Huyền Vũ vốn đang quan sát cuộc chiến, tay cầm kính viễn vọng cũng có chút run rẩy.
Hắn đang kích động.
Đúng là thần khí!
Đây quả thực chính là thần khí mà.
Thử hỏi, trên thế giới này còn có đội quân nào có thể ngăn cản nổi đại pháo?
Cho dù là Tướng quân dũng mãnh mấy đi nữa, ở dưới đòn công kích của những Hồng Y Đại Pháo này cũng chỉ là xác phàm, có khác gì với binh lính bình thường chứ.
Từ trước tới nay, khi có chiến tranh, đánh giáp lá cà phần lớn là do các tướng lĩnh đấu với nhau. Nói cách khác, bình thường một dũng tướng đưa đến tác dụng vô cùng lớn.
Đại pháo xuất hiện, đơn giản là kẻ chung kết những tướng lĩnh dũng mãnh.
Trong đầu Chu Hi thậm chí bất giác nghĩ đến, Đại Thống lĩnh Dương Nhị Nha của Cẩm Y Vệ đã là cao thủ đạt tới Thuế Phàm đỉnh phong, nếu có một phát pháo đạn rơi ở bên cạnh hắn, chắc hẳn hắn cũng không có bao nhiêu sức chống đỡ.
Thậm chí là loại nhân vật cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết, ví dụ như Diệu Hi nương nương, ở trước đạn pháo cũng chỉ có thể là kính trọng mà cách xa.
- Hoàng đế Bệ hạ quả nhiên là phúc của Đại Thương ta.
Trong lòng Chu Hi không khỏi cảm thán. Hắn là nhân vật nguyên lão trong Thương quốc, là một Tam nhân thiên tướng khi Tiên Đế Còn Sống, Có thể nói là rất trung thành và tận tâm. Những năm gần đây, hắn thấy tận mắt quân đội Thương Quốc từ mỗi người cầm đoản mâu, bụng ăn không no kém phát triển, trưởng thành đến quân đội được trang bị tinh thép, quét ngang thiên hạ.
Bản thân hắn cũng nước lên thì thuyền lên, từ Tam nhân thiên tướng đã lên tới Đại Nguyên soái quản lý ba mươi vạn đại quân.
Quan trọng hơn, hôm nay nhìn thấy uy lực của Hồng Y Đại Pháo, làm cho hắn tin tưởng rất chắc chắn, ngày Thương Quốc thống nhất thiên hạ đã không xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận