Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 179: Kỳ Lân Quân

Chương 179: Kỳ Lân Quân

=== oOo ===


Đầu tiên, Dương Mộc đưa ra yên ngựa và bàn đạp đã được cải tiến ra cho các tướng quân này xem thử.

Sau đó, hắn cho mấy người giỏi cưỡi ngựa đeo nguyên bộ trang bị, huấn luyện thêm một chút, rồi cùng đối kháng với quân đội bình thường.

Chỉ sau một lần tấn công, phương trận bộ binh không có chút kinh nghiệm nào đã thất kinh, trận hình đại loạn.

Một màn này khiến cho các tướng quân đều trợn mắt há mồm, sau khi tự mình thử nghiệm đều triệt để bái phục.

Dương Mộc cũng không nghĩ nhiều về phản ứng của họ.

Bộ binh và chiến xa có thể so với kỵ binh về tính cơ động sao?

Đương nhiên không thể!

Trong lịch sử quân chủng mấy ngàn năm của loài người trên trái đất, có thể nói kỵ binh chính là khắc tinh của bộ binh hạng nhẹ, một vạn kỵ binh đối chiến với mấy vạn bộ binh hạng nhẹ sẽ hoàn toàn nghiền ép.

Dù sau khi xuất hiện vũ khí nóng, bộ đội biên phòng ở phương bắc Trung Quốc vẫn còn kỵ binh. Có điều khi đó kỵ binh chỉ còn như một loại bộ binh kéo dài, chỉ để đi tuần phòng, chứ không phải trùng sát trên chiến trường.

Hạch tâm của kỵ binh là chiến mã. Giá một thớt chiến mã không thấp hơn một chiếc xe con của hậu thế. Nếu là loại tốt, giá của nó cũng không thấp hơn một chiếc xe thể thao đâu.

Sau mấy tháng, trong giao dịch của Thương Quốc và các thương đội lớn, ngựa chiếm tỷ trọng cực cao. Bình thường thương đội các nước đều dùng ngựa vận hàng, tới nơi sẽ bán ngựa đi, hơn nữa còn thu thêm được ngựa từ Thân Quốc và Trịnh Quốc, làm cho số ngựa ở Thương Quốc đã trữ tới hơn vạn thớt, có thể phân phối cho một vạn người.

Sau đó là phân phối vũ khí cho kỵ binh. Binh khí của kỵ binh đã trải qua một thời kỳ lịch sử phát triển rất dài, nhưng cuối cùng dường như đã dừng lại ở loan đao và cung nỏ.

Loan đao là binh khí khi đánh giáp lá cà chém giết. Cung nỏ là binh khí tầm xa, kỵ binh có được sẽ như hổ thêm cánh.

Cho nên, khi quyết định xây dựng Kỳ Lân Quân, Dương Mộc đã tìm đọc rất nhiều tư liệu trong Đồ Thư Quán, lại cho Bộ Khoa học kỹ thuật ưu tiên phục hồi hai loại binh khí này.

Có điều, học cưỡi ngựa không giống với học lái xe ở hậu thế, chỉ cần hai tháng là có thể có được giấy phép lái xe. Học cưỡi ngựa khó hơn nhiều, có thể hiểu là tương đương với tài xế chuyên nghiệp nhiều năm kinh nghiệm ấy. Mà còn muốn vừa cưỡi ngựa vừa đánh trận thì càng thêm khó khăn, một sớm một chiều tuyệt đối không thể luyện được.

Vấn đề này dẫn tới một chuyện.

Mặc dù Kỳ Lân Quân đã được thành lập nhưng trước mắt không thể công khai, chỉ có thể lựa chọn một hương trấn ở phương nam Thương Quốc làm sân huấn luyện, tổ chức một vạn quân sĩ huấn luyện bí mật ở đó.

- Truyền lệnh Cảnh Quý tới gặp trẫm.

Dương Mộc hạ lệnh.

- Vâng!

Tiểu thái giám bên cạnh thưa một tiếng, cho Ti Lễ Giám thảo chỉ, sau đó đi đến trụ sở Kỳ Lân Quân ở huyện Đào Viên tuyên chỉ.

Đúng vậy, Cảnh Quý chính là Thống soái Kỳ Lân Quân, được thụ phong làm Đại Tướng quân.

Người này vốn là Đại Tướng quân Thân Quốc, xem như cùng cấp với Vệ Trung Toàn, kinh nghiệm thống binh vô cùng phong phú, khi Trịnh Hàn xuất quân công thành đã tử chiến không lùi, suất lĩnh một nhóm tử sĩ trùng sát, cứng rắn giết ra rồi giết về, mấy lần ngăn quân địch ở ngoài Thân Thành.

Có thể nói, nếu không nhờ người này dũng mãnh thiện chiến, tinh thần bất khuất, Thân Quốc sẽ chẳng chờ được đến lúc Dương Mộc cứu viện, cũng sẽ không có cách cục sau này.

Sau khi gấp rút tiếp viện Thân Thành, Dương Mộc có nghe nói về chuyện này, cũng cảm thấy rất khâm phục. Nhưng với tự tin của một người xuyên việt, hắn vẫn cho rằng năng lực của một Tướng quân thống soái có thể thông qua bồi dưỡng lâu ngày mà thành, cho nên không để ý lắm.

Có điều sau đó, khi quân đội Thân Quốc đánh lén quân đoàn Bạch Hổ, người này lại lọt vào mắt hắn.

Bởi vì Tư Mã Hoành đã trúng phục kích của người tên Cảnh Quý này, đó có thể nói là một trận phục kích cực kỳ đẹp!

Nếu không phải vì tin tức quân Trịnh đại bại truyền về Thân Quốc làm Cảnh Quý dừng truy kích, quân đoàn Bạch Hổ sẽ chẳng chờ được quân đoàn Huyền Vũ tới cứu viện, có thể tất cả năm ngàn người đều sẽ nằm lại ở đó, ngay cả sơn mạch Lưu Phỉ cũng sẽ rơi vào tay Thân Quốc.

Sau này Cảnh Quý bị bắt vẫn một mực thà chết chứ không chịu khuất phục, nghiêm hình tra tấn cũng không sờn, có thể nói là một người trung nghĩa rất ít gặp.

Cũng có thể nói là ngu trung.

Cho đến khi Thân Quốc quy thuận, người này thấy rõ quân thần Thân Quốc không bị hãm hại mới không phản kháng nữa, khi được thả ra bèn từ quan ẩn cư.

Khi Dương Mộc đưa ra ý kiến muốn tổ kiến kỵ binh, thì chính là Tư Mã Hoành tiến cử Cảnh Quý đầu tiên.

Điều này thực sự bất ngờ, và cũng vô tình trùng hợp với suy nghĩ của Dương Mộc.

Trong trận chiến ngoài Thân Thành kia, người này đã cưỡi ngựa giết ra lại giết vào. Trong thời kỳ không có kỵ binh này, có thể chiến đấu trên lưng ngựa tới mức độ đó đã có thể xưng là hiếm thấy.

Tối hôm đó, Cảnh Quý từ trụ sở Kỳ Lân Quân ở thành Đào Viên phi nhanh về tiến cung diện thánh.

Không ai biết đêm ấy hai quân thần đã bàn những gì. Chỉ là sau này có người nhớ lại, Cảnh Quý từ trong cung đi ra vẫn luôn kích động không thể đè nén, trong ngực còn cất một cuốn sách, tay nắm thật chặt coi như trân bảo.

Sau đó, bách tính thành Đào Viên thường nghe tiếng người hô ngựa hí ở phía chuồng ngựa, có khi nửa đêm cũng vọng ra tiếng rống như núi dậy biển gầm.

Sau lần quân thần nói chuyện này, từ trong Tử Thần Điện liên tiếp ban ra mấy đạo chiếu lệnh. Bao gồm, triệu tập nông phu trồng cỏ ngựa, mua ngựa tốt từ thương nhân các nước, vân vân...

Đủ mọi chuyện ào ào ập đến, các thương nhân cũng ngốc rồi.

Kiếm tiền đương nhiên là tốt, nhưng tiền này kiếm không minh bạch, mọi người vẫn khá tò mò.

Chẳng lẽ Thương Quốc định xây dựng một đội chiến xa?

Không thực tế lắm…

Địa hình Thương Quốc bất lợi điều động chiến xa quy mô lớn, ngoài chém giết chính diện trên chiến trường thì bình thường rất khó thấy được bóng dáng chiến xa, đồng thời nó cũng hao tổn rất nhiều chi phí. Cho nên, bao gồm cả Đại Thịnh Quốc cũng có rất ít bộ đội chiến xa.

Nghe ngóng đủ đường cũng không thu được tin tức gì.

Không có ai không thích bạc, dần dần người ta cũng quên chuyện này đi, từng thớt chiến mã loại tốt được các thương nhân vận chuyển tới Thương Quốc.

Ngay cả Dương Mộc cũng được thảnh thơi nghỉ ngơi một thời gian.

Trong mấy ngày này, hắn để cho Hoàng Hậu truyền Tố Nữ Công cho Cơ Linh Nhi và ba mươi tám Phi tần trong Hậu cung.

Mới đầu Hoàng Hậu cũng hơi do dự. Trong chốn võ lâm, truyền thừa công pháp là vấn đề mẫn cảm nhất trong các môn phái. Mấy trăm năm qua, Thánh Nữ Sơn chưa từng truyền thụ Tố Nữ Công cho người ngoài môn phái.

Dương Mộc triển khai hành động trả thù.

Liên tục mấy đêm hắn đều nghỉ ngơi ở Dục Linh Cung, lần nào cũng vận chuyển Trường Xuân Công.

Hoàng Hậu không chịu nổi thảo phạt, cầu xin tha thứ không được nên đành phải nghe theo, sợ hãi truyền thụ Tố Nữ Công cho các Phi thần kia.

Đương nhiên, một phần nguyên nhân là do Dương Mộc đã được Thánh Nữ Sơn và Tố Nữ Môn công nhận. Xét theo một mặt nào đó, Dương Mộc đã là người chưởng khống Trường Xuân Công và Tố Nữ Công, hắn có thể tự quyết định truyền công pháp cho ai.


Bạn cần đăng nhập để bình luận