Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 230: Đại Quân Vây Thành

Chương 230: Đại Quân Vây Thành

=== oOo ===


Hoàng Đế Động Quốc xuất hiện, đồng thời đưa ra quan điểm của mình, điều này làm cho lòng các vị đại thần cũng đã yên ổn không ít.

Ngữ khí của Hoàng Đế Bệ hạ tuy rằng ôn hòa, thế nhưng chí ít cũng cùng ý nghĩ với quần thần.

Động Quốc không giống với Thương Quốc, đây là một quốc gia đã tồn tại bốn trăm năm, ngôi vị Hoàng đế dù thay đổi nhưng vẫn rất ổn định, trước sau đều do họ Cơ nắm quyền, đồng thời cũng tạo thành một tình huống khó tránh khỏi, đó là căn cơ của thế gia đại tộc vô cùng vững chắc, nội tình kéo dài, hình thành một luồng lực lượng chính trị rất cường đại.

Bọn họ vừa là người bảo vệ xung quanh Hoàng tộc, cũng là người giám sát Hoàng tộc. Có nhiều vấn đề, dù Hoàng Đế muốn làm việc cũng phải có một cái cân bằng.

Giống như lần này, nếu như có thể dùng một Thái tử của Hoàng tộc đổi lấy cơ hội sống cho Động Quốc, thì dưới cái nhìn của bọn họ, điều này rất có lợi.

Cơ Hạo Không muốn cãi lại, thế nhưng đón nhận ánh mắt của Động Hoàng, trong lòng hắn biết, chính mình cũng sợ người phụ hoàng này.

Sở dĩ còn vẻ mặt ôn hòa, ở đây chậm rãi nói chuyện với hắn, chính là vì muốn thể hiện dáng vẻ trấn định và có tầm nhìn xa ở trước mặt thế nhân. Đồng thời, cũng là vì kiêng kỵ lực lượng trong triều mà một Thái Tử như hắn đã lôi kéo được trong khoảng thời gian này.

Đặc biệt là cấm vệ trong cung, mấy tháng nay, hầu như đều đã bị đổi thành người của Thái Tử.

Cơ Hạo Không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ.

Hắn liền hiểu, bên ngoài quả nhiên có nhân thủ do phụ hoàng hắn sắp xếp, một khi hắn từ chối, những nhân thủ ngoài kia sẽ lập tức xông tới khống chế hắn lại.

- Thái Tử, kính xin lấy quốc gia làm trọng!

- Khẩn cầu Thái Tử đi sứ.

- Thỉnh Thái Tử đi sứ ——

Quần thần đều bái, anh mắt lạnh lẽo bức người.

...

Ngày 20 tháng 7, sứ đoàn Động Quốc đến thành Nhạc Nguyên.

Thái Tử Động Quốc Cơ Hạo Không ngồi ở trong xe tù, bị dây thừng trói lại, giải đến dưới cửa thành, quỳ gối không dậy nổi.

Sứ thần còn lại thì mang theo từng xe lễ vật, thỉnh cầu yết kiến.

Cầu hòa!

Dương Mộc nhìn lướt qua danh mục quà tặng. Khá lắm, giá của lần nghị hòa này cũng rất phong phú, khả năng là bằng được tiền thuế thu vào trong hai ba năm của Động Quốc.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính bạc trắng đã là tám ngàn vạn lượng.

Ngoài ra thì tơ lụa, gang và chiến mã càng nhiều vô số kể.

Nếu như ở hai tháng trước, Dương Mộc nhìn thấy món tiền này, nhất định sẽ cao hứng không ngậm mồm được. Thế nhưng hiện tại, hắn lại không hề có một chút hứng thú.

Dựa vào thực lực của Thương Quốc bây giờ, muốn những thứ đồ này, đoạt tới không phải là được rồi sao?

Dương Mộc phân phó cho người phía dưới, dựa theo thông lệ giam đội sứ thần này lại, đồng thời đưa cho hai đại quân đoàn một phong thư, để bọn họ tăng nhanh tốc độ công thành.

Đương nhiên, hắn cũng không phải là cảm thấy tốc độ của hai đại quân đoàn đang chậm, mà là khi tới gần Hoàng đô Động Quốc, trong Động Quốc cũng có một số người trung dũng, dấy lên phong trào Cần vương.

Quân đội Cần vương cũng không mạnh, đa số là phủ binh các nơi, nhân số cũng lẻ tẻ rời rạc, tổng cộng không đến mười mấy vạn. Thế nhưng, ở một mức độ nào đó cũng gây trở ngại đến tốc độ của hai quân đoàn.

Đến ngày 25 tháng 7, hơn ba trăm tòa thành trì của Động Quốc cũng chỉ còn sót lại hơn hai mươi toà, vòng chiến đang không ngừng thu hẹp lại, từng kiện đồ quân nhu dùng để công thành đều đang được vận chuyển lên tiền tuyến.

Trong Động thành, cộng với quân đội Tuất vệ của Hoàng Thành thì tổng cộng có gần hai mươi vạn đại quân.

Sau khi quét sạch các thành trì xung quanh, quân đoàn Thanh Long đã đến bên ngoài Động thành.

Đồng thời, Kỳ Lân Quân cũng phái ra hai vạn kỵ binh tuần tra ở ngoài thành, một khi phát sinh chiến sự thì có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.

Vây mà không công.

Cứ như vậy, hai mươi vạn đại quân Động Quốc bị vây quanh ở trong Hoàng thành. Quân thần Động Quốc vốn đang căng thẳng chuẩn bị thủ thành, nhưng đại chiến cũng không có xảy ra, bọn họ đều sống từng ngày trong sự hoảng loạn.

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu một đạo lý, nếu như vẫn tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có một ngày Hoàng thành sẽ bị công phá.

Hai mươi vạn đại quân cùng với hơn mười vạn dân chúng, lương thực tiêu hao mỗi ngày sẽ rất lớn. Không chỉ có như vậy, trong thành còn phát hiện một khốn cảnh khác, đó là củi.

Bởi vì, dù có mở ra kho lúa dự trữ, miễn cưỡng đủ cho binh sĩ ăn no, thế nhưng bởi thành trì bị bao vây, không có củi bổ sung, vì thế dù có lương thực thì cũng không có củi dể thổi lửa nấu cơm.

Không bột đố gột nên hồ! Tương tự như thế, dù phụ nữ có đảm đang đến đâu mà không lửa cũng không thể nấu được cơm được.

Vì thế trong thành trì dấy lên một phong trào dỡ nhà, những nhà cũ nát không cái nào may mắn thoát khỏi, bị hủy không thừa một toà nào, thậm chí ngay cả vải vóc và tơ lụa cũ cũng đều bị dùng để nhóm lửa.

Cho nên, sau khi thành trì bị bao vây vài ngày, mỗi đến lúc ăn cơm liền có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn.

Lúc bắt đầu, binh sĩ quân đoàn Thanh Long ngoài thành còn tưởng rằng là trong thành bị cháy, sau đó mới biết, đó là khói do đốt vải vóc và da lông.

Ngày 15 tháng 8, cũng chính là ngày thứ hai mươi kể từ khi vây thành.

Đêm khuya, phía Tây tường thành thả xuống từng cái sọt, một bộ phận quan chức và quý tộc trong thành đều vung cờ đầu hàng.

Mấy ngày tiếp theo, không ngừng có đại diện của các đại gia tộc chạy ra ngoài thành quy hàng.

Làm chủ tướng một quân, Vệ Trung Toàn biết mục đích chủ yếu của trận chiến này là đánh hạ Hoàng Thành Động Quốc, khiến cho quốc gia này triệt để diệt vong, còn đám người liên quan đều không phải trọng điểm.

Vì thế hắn liền tiếp nhận nhóm quý tộc này, đồng thời hứa hẹn sau chiến tranh, có thể đảm bảo bọn họ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng chính bởi vì như vậy, đám quý tộc biết rõ Động thành không thủ được, cũng biết được tin tức về triều đình Động Quốc.

Trong đó còn có thực trạng trong thành lúc này.

Nói tóm lại là cô thành không ai giúp.

Ngay cả quân coi giữ trong thành đều hiểu thành trì không thể thủ được.

Trong triều, đã chia làm hai phái.

Một bên là tìm kiếm điều kiện để đầu hàng.

Một bên đang mưu tính sau khi đoạt được Hoàng cung sẽ quy hàng.

Loại trước, chủ yếu là thành viên Hoàng tộc và đại gia tộc trung thành với Hoàng thất.

Phía sau chủ yếu chính là tướng sĩ trong quân.

Dù sao, hai mươi vạn đại quân ngoại trừ năm vạn người thuộc quân Tuất vệ thì còn lại đều quân cần vương đến từ các nơi, thành phần vô cùng phức tạp. Bởi vì một số chính lệnh của Động Quốc mà mấy trăm năm qua phủ binh bình thường đều đóng giữ ở các địa phương, coi như là nguồn binh sĩ bổ sung.

Cứ như vậy, mục đích nhập ngũ của rất nhiều tướng sĩ vốn là vì kiếm cơm ăn, sự trung tâm đối với Hoàng thất và triều đình Động Quốc căn bản không nhiều lắm.

Quăng đầu lâu tung nhiệt huyết thì càng không thể.

Theo thế cục dần chuyển biến xấu, một số tướng sĩ cũng chủ động quy hàng.

Từ lâu đã nghe truyền quân Thương không giết tù binh, nếu như mọi người bắt được Hoàng Đế và các quý tộc, sau đó hiến cả thành trì cho quân Thương thì có phải sẽ không cần làm tù binh, ngược lại còn lập được công?

Bị một tâm lý như vậy ảnh hưởng, các quý tộc hướng về loại ý nghĩ thứ hai liền trốn ra khỏi thành trong đêm, hướng về quân Thương quy hàng.

Vệ Trung Toàn nghe xong, gật gật đầu hỏi:

- Bách tính trong thành, hiện tại thế nào rồi?

- Rất không tốt, trong thành hiện tại rất loạn.

Quý tộc trả lời không chần chờ chút nào.

- Dân chúng đã sắp không sống nổi.

- Vây thành hai mươi ngày, lương thực và củi lửa không đủ dùng, rất nhiều quý tộc đã bắt đầu trắng trợn cướp đoạt đồ của bách tính.

Một quý tộc chần chờ nói…


Bạn cần đăng nhập để bình luận