Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 577: Muốn Lấy Tấn

Chương 577: Muốn Lấy Tấn

=== oOo ===


________________
VI Chương 577: Muốn Lấy Tấn

Vệ Trung Toàn trầm ngâm một lúc, đập nhẹ vào bàn nói:
- Đại chiến lần này, chính là trận chiến chiến lược, mặc kệ phải tổn thất bao nhiêu cũng được. Có thể trong lòng người cảm thấy đây là
một cuộc chiến bất nghĩa, nhưng mục đích chủ yếu lần này là thu hút ý chí quyết tử của quân thần tướng sĩ Mãng Quốc, lúc trở về bình tình nghĩ lại, tự nhiên sẽ hiểu.
Lý Ngự do dự nói:
- Tuy rằng trận chiến với Mãng Quốc lần này, chúng ta đại thắng trở về. Thế nhưng, nghe nói có không ít đại thần trong triều chỉ trích việc mạt tướng ký kết lung tung trước trận chiến.
- So với việc dành được toàn bộ Mãng Quốc, thì chuyện thả một con đường sống cho quân thần Mãng Quốc tính là gì chứ, từ trước tới
giờ quân Thương ta cũng không giết bừa. Mặc dù, trong Mãng Quốc có không ít dư nghiệt quấy phá, nhưng so với toàn bộ chiến cuộc thì chút phiền toái nhỏ bé ấy hoàn toàn không đáng kể. Những người chỉ trích trong triều toàn là những người đọc sách cổ hủ, thích tự đặt ra những giáo điều cứng nhắc cho mình mà thôi.
- Vậy...
- Ngươi có biết, Bệ hạ đánh giá người như thế nào không?
Lý Ngự nghi hoặc nói:
- Chiều ngợi khen của Bệ hạ, không phải đã ban bố với toàn quân rồi sao, mấy ngày trước các tướng sĩ cũng đã hưởng dụng xong phần thưởng được ban rồi.
- Ha ha ha!
Vệ Trung Toàn cười to nói:
- Lòng dạ của Bệ hạ, khó mà dò được. Chuyện lớn như vậy sao có thể chỉ có chiếu ngợi khen thôi chứ, đã sớm tự viết thư cho bổn soái rồi, ngươi có muốn xem không?
- Chuyện này... Có được không...
Lý Ngự động tâm. Thư của Hoàng đế Bệ hạ, hơn nữa còn có liên quan tới hắn, việc này không khỏi khiến trái tim người khác đập thình
thịch.
Nhưng mà, phong thư này là Hoàng đế Bệ hạ gửi riêng cho Vệ Trung Toàn, mặc dù trong lòng hắn muốn xem, nhưng vẫn hơi do dự.
Vệ Trung Toàn cũng không nhiều lời, chỉ vẫy tay một cái, lập tức có một gã Thư Lại nâng một cái hộp tới, sau khi mở liền lấy ra một phong thư từ trong hộp, bắt đầu đọc:
- Trong cuộc chiến với Mãng Quốc, Lý Ngự đã lập công lớn cho Đại Thương ta, một lần chặn ngang yết hầu Nguyễn Quốc, CÓ Công cực kì lớn! Lý Ngự xử lí chiến sự cũng vô cùng thỏa đáng, thể hiện rất rõ đạo lý quân sự của Đại Thương ta, các quân các tướng cần phải lấy đó làm gương noi theo. Lý Ngự này, Vệ khanh có thể bồi dưỡng nhiều hơn.
Vệ Trung Toàn đọc xong, liền đưa phong thư tới trước mặt Lý Ngự, nói:
- Trong thư ghi như vậy, ngươi đã an lòng chưa?
Lý Ngự tiếp nhận phong thư, nhìn lại một lần nữa, rất kích động, không khỏi vỗ bàn nói:
- Bệ hạ đúng là minh quân, hiểu rõ đạo lý như vậy, lo gì không thống nhất được thiên hạ? Các quốc gia khác thua chạy như ngọn cỏ ngả theo gió, dân chúng của các quốc gia thì vui lòng phục tùng, quả thực là đạo an bang!
Vệ Trung Toàn cười nói:
- Nếu như khúc mắc trong lòng ngươi đã được gỡ bỏ rồi, vậy thì đừng ngại gì nữa.
Hai người cùng cười to, uống một trận sảng khoái, còn bàn về việc sau đó nên làm gì.
Tiếp đó, Vệ Trung Toàn lại đi một chuyến về triều đình để bàn bạc. Hoàng đế Mãng Quốc đã chết, thần dân Mãng Quốc quy thuận theo đại thế, nhưng trong đó cũng không thiếu những người làm loạn, phải dùng tốt những người thật lòng quy thuận, đồng thời điều hòa mâu thuẫn với những người phản kháng, cố hết sức áp chế mâu thuẫn ở bên trong Mãng Quốc.
Nói cách khác, những người thất bại âu sầu trong quá khứ, hoặc là những người bị Hoàng thất và quyền quý Mãng Quốc châm biếm chỉ trích kia, hiện tại cũng có thể đề bạt, để cho tiểu nhân đắc chí, từ đó bằng lòng bán mạng cho Thương Quốc.
Về quân sự, Vệ Trung Toàn nói một chút tin tức trước mắt của trận quyết chiến giữa liên quân và quân Thương cho Lý Ngự nghe.
Đến bây giờ, bốn đại quân đoàn chủ lực của quân Thương đều đã vùi đầu vào chiến trường. Trải qua một trận đại chiến kia, liên quân đã bị đánh lui ra khỏi Thương Quốc. Hiện tại, quân đội hai bên đang giao chiến ở biên giới Nguyễn Ngụy, thắng thua đều có.
Đáng lẽ, có hơn một trăm Hồng Y đại pháo tương trợ, Thương Quốc chắc chắn sẽ không sợ đại chiến.
Nhưng lần chiến tranh này, thứ nhất là ba quốc gia Nguyễn, Ngụy và Tấn đều đã rút ra bài học từ những lần trước, thứ hai là đã thay đổi Cơ chế đề bạt Tướng quân trong quân đội, từ đó xuất hiện một đám thống lĩnh xuất sắc, chia nhỏ ra đối đầu với quân Thương, khiến cho mấy đại quân đoàn của Thương Quốc cũng không thể làm gì được.
Đáng nhắc tới chính là, chiến lược phi kỵ du kích của Đại Nguyên Soái quân đoàn Quy Nghĩa Đỗ Biên đã có tác dụng, liên tiếp đại thắng quân Tấn dưới trướng Tần Kham trong Khang Quốc.
Liên quân Tấn Khang sớm đã mất đi dân tâm, liên tiếp bại lui, rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, tiến thoái lưỡng nan.
Lương thảo bị cắt đứt, lại hãm sâu trong cô sơn, quân Tấn đành phải giết ngựa làm thức ăn, miễn cưỡng sống qua ngày.
Dù vậy, đại quân có hơn mười vạn người, lượng lương thực hao phí mỗi ngày vẫn rất lớn. Không đến nửa tháng, Tần Kham chỉ còn cách hạ lệnh cho đại quân tiếp tục rút về phía Bắc, tiến vào biên giới Tấn Quốc.
Rất rõ ràng, đây là một sách lược tự bảo vệ mình.
So với việc bị phi kỵ của Quy Nghĩa quân bao vây đến chết trong núi sâu, việc này ít nhất còn có thể bảo vệ một chút quân đội phe mình,
lưu lại chờ ngày sau.
Chỉ là, biên giới phía Bắc của Khang Quốc và Tấn Quốc tồn tại một đạo bình phong thiên nhiên, đó là một chút rừng rậm nguyên thủy, độc trùng mãnh thú khắp nơi. Lần di chuyển này, không biết giữa đường phải chết bao nhiêu người.
Mà muốn tiến vào Khang Quốc một lần nữa, thì cảnh tượng quen thuộc như vậy sẽ tái hiện lại.
Đối với việc này, Đỗ Biên cũng chỉ nghe ngóng cho vui, không quấy nhiễu gì cả.
Đừng thấy mấy ngày nay hắn vẫn luôn đuổi đánh đại quân Tần Kham, nhưng trên thực tế, việc đánh trận trong thâm sơn cùng cốc, cũng không phải là điểm mạnh của Quy Nghĩa Quân, trong nửa tháng này thương vong khá nhiều.
Mà chiến lược và mục đích của Quy Nghĩa Quân, chỉ là muốn chiếm giữ Khang Quốc, tạo thành uy hiếp với phía đông Tấn Quốc.
Một khi đại quân do Tần Kham dẫn đầu rút khỏi, như vậy mục đích chiến lược của Quy Nghĩa quân đã đạt được, ngược lại còn có thể
giành được thêm càng nhiều thời gian.
Tháng bảy, là thời điểm gian nan nhất của liên quân và quân Thương.
Tuy rằng đội ngũ hai bên đều có thương vong, nhưng phần lớn đều giao chiến ở biên giới, vẫn chưa tổn hại tới căn CƠ.
Nhưng mà, có lẽ là do ý trời, cho nên năm nay vùng sinh sản lương thực phía Đông Nam Tấn Quốc gặp đại hạn, cả ngày đều nắng chói chang, bụi đất bay mù mịt, động một chút là mười ngày vẫn không hết.
Lúc trước, Tấn Quốc vốn dĩ là trung tâm văn hóa của thiên hạ, các câu chuyện phương sĩ thần quỷ rất nhiều. Giờ gặp phải sự thay đổi như vậy, đủ loại lời đồn thay nhau nổi lên, đều đoán rằng Tấn Quốc đã hưởng thụ quá lâu, đã tới lúc phải diệt vong, lại có Thương Quốc lửa cháy thêm dầu, cho Công khai khắp nơi rằng, Tấn Quốc bị trời khiển trách, sẽ gặp phải kiếp nạn rất lớn.
Lời đồn đại khắp nơi, đạo tặc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, dân chúng bị cướp bóc nhiều vô số kể.
Nhất thời, triều chính Tấn Quốc hoảng loạn, chư vương và thế gia đại tộc các nơi một mặt thì tập hợp tư binh dẹp loạn, một mặt thì dâng thư mong triều đình Tấn Quốc bình định dân phỉ. Khiến cho Hoàng đế Tấn Quốc Vương Hàm Ninh hoang mang lo sợ, thất hồn lạc
phách.
Trái suy phải nghĩ, quân thần cũng hết đường xoay sở.
- Chẳng lẽ, ông trời thật sự muốn Tấn Quốc phải diệt vong sao?
Trong hoàng cung, Vương Hàm Ninh ngửa mặt lên trời than thở, hai tay mở ra, không còn cách nào nữa.
Nên biết rằng, quân Tấn đánh giặc ở tiền tuyến, trên cơ bản việc hậu cần đều do quân thần xoay xở. Vốn mấy năm nay, Tấn Quốc muốn phát triển thì phải hối đoái số lượng lớn Đại Thương tệ, không tích lương quá nhiều, lại bị Thương Quốc cướp sạch một lần, bây giờ kiếm lương thảo là một việc vô cùng khó khăn.
Năm nay lại là năm nợ thu, trong nhà dân chúng cũng không có thừa lương thực, lấy cái gì mà nộp thuế má, kiếm quân lương?
Nếu như mạnh mẽ yêu cầu lương thực, chắc chắn sẽ hại đến cả quốc gia. Lỡ như gây ra dân biến, vậy không phải là làm cho nội bộ mâu thuẫn sao, có khác gì tự chui đầu vào rọ, khi không lại trợ lực cho Thương Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận