Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 132: Đông Dương Thành Bị Hạ

Chương 132: Đông Dương Thành Bị Hạ

=== oOo ===


Vệ Trung Toàn gật gật đầu:

- Bản soái từng xem trong binh thư, ở một quốc gia xa xôi, cũng có thứ khí giới công thành này. Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Thương ta trời sinh thần thánh, cho nên đặc biệt hạ lệnh cho Công Bộ chế tạo ra loại khí cụ công thành này, sau đó áp dụng biện pháp hỏa công.

Đã từng thấy trên binh thư sao?

Mà lại là khí cụ công thành mà chúng ta chưa từng nhìn thấy?

Đúng vậy! Lần trước bốn vị Đại Tướng quân đã được Bệ Hạ truyền thụ binh thư, phần lớn chỉ nghiên cứu binh pháp Tôn Tử. Mang theo nghi hoặc, Chu Hi và Hàn Đồng giục ngựa quay đầu đi tới mấy thùng gỗ kia, quan sát mấy chiếc xe bắn đá đã được lắp ghép xong xuôi.

Nói là xe bắn đá, thực ra đã được tính toán nghiêm ngặt. Bởi vì nó hoàn toàn không giống với chiến xa, chỉ là sau khi được lắp đặt xong xuôi thì được chiến mã kéo ra chiến trường.

- Thứ này dùng thế nào?

Chu Hi gọi một tiểu lại Công Bộ tới hỏi.

Tiểu lại kia chạy tới, chắp tay thưa:

- Tướng quân đại nhân, mặc dù xe bắn đá này không khó chế tạo, nhưng uy lực của nó lại rất lớn. Ngài xem, trên đó có quấn một sợi dây thừng, phía dưới có một thứ gọi là bánh răng, chúng ta chỉ cần tháo dây thừng ra thì nó sẽ xoay chuyển, tay đòn sẽ ném mạnh tảng đá bay ra.

Chu Hi kinh ngạc nhìn thoáng qua. Là một Đại Tướng quân, bình thường hắn vẫn thường xây dựng cơ sở tạm thời cùng với binh sĩ, cũng từng vài lần nhìn thấy mấy thứ thang mây công thành, vì thế nhìn trái nhìn phải vài lần cũng thấy rõ đạo lý.

Mấu chốt vẫn là cái thứ gọi là bánh răng kia…

Chu Hi sờ thử. Quả nhiên, thứ gọi là bánh răng này là đồ có sẵn, chỉ đem đến đây mới lắp ráp.

Nếu thực sự bắn được từng khối đá tảng này lên tường thành, đoán chừng thành lâu cũng sẽ bị va sập.

- Vì sao các ngươi không dùng đinh sắt, hoặc là sớm đã làm xong? Thứ có uy lực to lớn như vậy, vì sao không làm lớn hơn một chút? Chúng ta công thành đánh trận sẽ có hư hại đó.

Vệ Trung Toàn nhíu mày. Dù đã biết trước là có thứ lợi khí công thành như vậy, nhưng vẫn có chút không hiểu.

- Bẩm báo mấy vị Tướng quân, máy ném đá mà Bệ Hạ dạy cho bọn tiểu nhân làm phức tạp hơn thứ này rất nhiều. Bởi vì thời gian có hạn, hôm nay chỉ kịp chế tạo máy ném đá đơn giản, nhưng cũng đủ để đánh hạ Đông Dương thành rồi. Cho nên chúng tiểu nhân chỉ dùng tài liệu chế tạo thang mây để chế tạo tại chỗ.

Là thứ vật phẩm dùng một lần.

Trong lòng Vệ Trung Toàn đã có một định nghĩa cho những vật này. Từ trong lời nói của tiểu lại ông ta có thể nghe ra được mấy xe bắn đá chế tạo hôm nay cũng chỉ dùng được lần này, sau này sẽ có xe tốt hơn, cho nên không cần cân nhắc tới mức độ tiêu hao.

Mang lòng mong đợi, mấy vị Đại Tướng quân lại đợi thêm gần nửa canh giờ. Được quan lại Công Bộ chỉ huy, từng tòa máy bắn đá dần dần được hình thành, rồi được kéo lên quân trận.

Sau một tiếng ra lệnh, ba đại quân đoàn bắt đầu nện từng bước chỉnh tề tới gần Đông Dương thành.

Hô!!!

Đại quân dừng bước cách tường thành hơn ba mươi trượng, đây là khoảng cách mà cung tiễn thủ có thể bắn tới.

- Xe bắn đá, ném!

Vệ Trung Toàn vung lệnh kỳ.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Vèooooo...

Hơn mười tảng đá lớn bất ngờ được ném lên tận không trung, hình thành một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó nhanh chóng rơi xuống thành lâu của Đông Dương thành.

Tảng đá xé gió bay trên không trung, khí thế nặng nề khiến cho người ta phải kinh hồn.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Đạn đá rơi xuống, trùng điệp đập vào tường phát ra những tiếng nổ vang. Mỗi lần bắn trúng, cả tường thành đều rung lên rầm rầm.

Binh sĩ phòng thủ trên thành chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị thứ gì thật nặng đè xuống, toàn thân run rẩy.

Đông Dương thành vốn là một tòa thành trì bình thường, tường thành kiên cố cao lớn hơn Khang thành nhiều. Binh lính trên tường thành đều trợn mắt há mồm nhìn cự thạch bay tới, cuống quít tránh né.

Mấy cái giá đỡ gỗ kia là thứ quái vật gì vậy? Sao có thể ném tảng đá lớn như thế lên thành lâu.

Binh sĩ thủ thành đều sợ hãi.

Trên thực tế, những tảng đá lớn này không tạo ra tổn thương quá lớn, nhưng uy hiếp trong lòng quân thủ thành thì không gì sánh được.

Dù sao thì, trong nhận thức của tất cả mọi người, ném đá tảng lên bầu trời tuyệt đối không phải là chuyện mà loài người có thể làm được.

Ầm ầm…

Đợt đá tảng thứ hai bay lên. Trong đó có một viên rơi xuống sát tường thành, oanh một tiếng gọn gàng phá hủy một góc tường. Đá vụn tung bay, hơn mười quân coi giữ thành lâu bị đánh bay, trong quá trình đó có người trực tiếp bị đánh chết, hoặc là bất hạnh bị đập trúng thành một mảnh thịt nát.

A!

Binh lính bị đá vụn đập trúng ngã xuống hoảng sợ kêu thảm.

Một tảng đá khác đánh thọc sườn vào bên trong tường, đá vụn ầm ầm rơi xuống, có khoảng bảy tám người bị lần bắn này đoạt đi tính mệnh.

- Bên trong tường thành giấu nhiều người như vậy sao?

Cảnh này khiến cho Vệ Trung Toàn ngoài trận giật nảy mình. Xem ra quân coi giữ cũng biết giấu dốt, mai phục trong tường thành gần gấp đôi, chỉ đợi quân Thương phát động công kích sẽ đồng loạt xông ra, chống đỡ đợt tấn công đầu tiên, từ đó làm tổn thương nhuệ khí quân Thương.

Hai đợt đá bắn ra đã làm lộ bọn họ.

Ngay sau đó, đợt đạn đá thứ ba bay tới.

Oanh oanh…

Rốt cuộc, sau một tiếng vang động trời, một đoạn tường thành trong đó lắc lư mấy lần, sau đó sụp đổ.

Sụp đổ…

Tường thành bị sụp đổ mất một đoạn còn có thể xem như tường thành sao?

Thậm chí, đoạn tường thành sụp đổ còn lấp kín cả sông hộ thành.

- Đổi đạn đá!

Vệ Trung Toàn hạ lệnh.

Lập tức các binh sĩ lại đổi sang đạn đá kích cỡ nhỏ hơn. Nhưng khác với loại trước, bên ngoài đạn đá này được bọc một lớp cỏ tranh, được dội qua một lớp dầu nhựa thông, rồi mới bỏ vào máy bắn đá.

Vèo!!!

Nhóm đạn đá thứ hai bay ra mang theo lửa lớn hừng hực hạ xuống tường thành.

Không bao lâu sau, trong ngoài tường thành biến thành một biển lửa.

Vệ Trung Toàn đứng trên cổng thành, hài lòng khẽ gật đầu.

Thời cơ đã đến…

Hắn hạ lệnh cho lính liên lạc bên cạnh chỉ huy tưới phân động vật ẩm lên lớp cỏ tranh bọc đạn đá, rồi cùng lúc bắn ra.

Không bao lâu sau, trên tường thành đối diện có khói đặc cuồn cuộn, phân ẩm bị đốt làm bốc lên một loại sương mù mờ mịt, binh sĩ thủ thành vốn rất sợ hãi giờ đã hoàn toàn mất đi đấu chí.

- Toàn quân nghe lệnh, công thành!

Cuối cùng, Vệ Trung Toàn hạ lệnh công thành. Ba quân đoàn cùng lúc xuất phát, Huyền Vũ đi trước. Đầu tiên là một đợt mũi tên triệt để hủy đi sức chống cự còn sót lại, ngay sau đó là gác thang mây leo lên. Còn quân đoàn Huyền Vũ thì tấn công lỗ hổng tường thành vừa bị nện sập.

Một vạn năm ngàn binh sĩ công thành cực kỳ hùng vĩ, khí thế hừng hực, dường như đây không phải là một trận công thành mà là truy sát nghiêng hẳn về một bên.

Binh sĩ thủ thành sợ mất mật không còn ý chí chiến đấu nữa. Bởi vì khói đặc, cung tiễn thủ không thấy được gì bên ngoài nên đã sớm bịt mũi bỏ đi, đến khi quân Thương leo lên tường thành thì đã muộn.

Một trận chiến thủ thành, bởi vì có hai thứ lợi khí xe bắn đá và liên nỗ mà hoàn toàn bị loạn tiết tấu.

Đánh giáp lá cà, song phương quấn lấy nhau chém giết.

Đồng thời, chênh lệch giữa hai quân lại một lần nữa bày ra mồn một, dù là số lượng hay tố chất binh sĩ, quân Thương cũng chiếm ưu thể.

Sau một khắc đồng hồ, quân Thương đã hoàn toàn chiếm được tường thành, cắm cờ lên thành lâu, đồng thời mở cửa thành cho quân đội phía sau tiến vào. Trong thành chỉ còn sót lại quân coi giữ.

Đông Dương thành, bị hạ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận