Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 592: Đãi Ngộ Của Quân Thần Vũ Quốc

Chương 592: Đãi Ngộ Của Quân Thần Vũ Quốc

=== oOo ===


Chương 592: Đãi Ngộ Của Quân Thần Vũ Quốc
Vũ Thành được ban cho Hoàng đế Vũ Quốc làm thực ấp.
Những Vương gia khác cũng có thể nhận được một số thị trấn làm thực ấp.
Có lẽ, ở thời điểm hiện tại, những vị Vương gia này cũng không để ý đến lợi nhuận nho nhỏ của một thành, cũng không để ý đến một chút lợi ích kia.
Thế nhưng, trong những lợi ích đó lại đại biểu ý nghĩa vô cùng lớn lao, có thể có được thực ấp không chỉ tượng trưng cho thân phận, càng là nguồn của cải truyền cho đời sau, có thể bắt nguồn từ xa xưa, nói ra còn muốn cao hơn huân tước một bậc.
Hoàng đế Vũ Quốc không khỏi có chút giật mình, mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Chính.
Lúc này, Nghiêm Chính cung mỉm cười, đồng thời nói:
- Truyền đạt nguyên văn của Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương ta... Quân thần Vũ Quốc từ trước đến giờ vẫn quan hệ hữu hảo cùng Đại Thương ta, hiện tại và phúc lợi của vạn dân thiên hạ mà chủ động từ bỏ ngôi vị, góp phần thúc đẩy đại nghiệp nhất thống, thực sự là công huân trác tuyệt. Nếu như chỉ vẻn vẹn phong thưởng Công tước, sẽ không đủ để khen ngợi công lao, nên cần có thực ấp mới được.
Nghe thấy vậy, Hoàng đế Vũ Quốc nhếch miệng, sau nửa ngày tâm trạng mới lặng lẽ buông xuống.
Cả người cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Một phen nguyên văn này có thể nói là giúp hắn bỏ đi nỗi lo cuối cùng.
Cũng có thể thấy được, Hoàng đế Thương Quốc còn mang thái độ hòa nhã đối với quân thần Vũ Quốc. Dù sao hai nước chưa từng có giao chiến qua, có thể thấy được đối với thái độ chủ động chịu thua của Vũ Quốc, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Lòng dạ của Hoàng đế một quốc gia như thế nào, vào lúc này thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
Lúc này, hắn cũng không khỏi không khâm phục Hoàng đế Thương Quốc. Dưới tình thế đã được định hình, vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, có thể hoàn thành kỳ tích thống nhất thiên hạ, cũng coi như là phù hợp với đức hạnh.
Thực ra từ góc độ khách quan mà nói, Thương Quốc có được toàn bộ Vũ Quốc, chỉ là đem một phần nhỏ thành trì bên trong sắc phong cho quân thần Vũ Quốc mà thôi, căn bản không thể nói là rộng lượng gì cả. Thế nhưng vào lúc này, không biết vì sao, ở trong lòng của hắn dâng lên một loại cảm động không tên.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy chế độ ưu đãi ở bên trong quốc thư, sự cảm động trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt.
Bên trong quốc thư Có viết, những thực ấp này của quân thần Vũ Quốc, có thể đời đời kiếp kiếp truyền thừa cho đời sau, thuế má trong thành đều giao cho quân thần Vũ Quốc. Ngoài ra, Hoàng đế Vũ Quốc làm Công tước, còn có thể nắm giữ một Vệ.
Vệ, tức là hộ vệ của cá nhân.
Ở Thương Quốc, số lượng một Vệ là một ngàn người, bình thường đều là Vương tước mới có tư cách hưởng thụ, mặc dù bên trong chế độ công huân tước ở Thương Quốc có ghi rõ ràng, thế nhưng hiện nay, dường như ở Thương Quốc vẫn không có người nào có thể nhận được đãi ngộ như vậy.
Nói cách khác, nếu như quân thần Vũ Quốc quy thuận, như vậy sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ cao, sở hữu Vũ Thành và một ít thành nhỏ xung quanh. Ngoại trừ phổ biến chế độ và luật pháp Thương Quốc ra, có thể nói là quốc gia bên trong quốc gia.
Cho nên mới nói, về điểm này càng làm cho quân thần Vũ Quốc thấy yên tâm, càng thêm kính phục Hoàng đế Thương Quốc Dương Mộc có lòng dạ rộng lớn.
- Xin hỏi, Vũ Hoàng Bệ hạ có hài lòng đối với những điều kiện này hay không?
Nghiêm Chính dò hỏi.
Hoàng đế Vũ Quốc nghe vậy gật gật đầu, chợt hỏi lại:
- Không biết xử lý việc hiến quốc cụ thể ra sao? Những tướng sĩ quân đội và quan chức trong thành trì phải tự lo liệu thế nào?
Nghe vậy, Nghiêm Chính nói rằng:
- Cũng không có quá nhiều hư lễ rườm rà, chỉ là làm phiền Bệ hạ tự mình đi đến Đại Thương ta một chuyến, hoàn thành nghi thức hiến quốc, rất nhiều quan chức trong thành nhỏ chỉ cần điều chỉnh thoáng qua một chút, cơ bản duy trì không thay đổi. Còn quân đội Vũ Quốc, có thể dựa theo ý nguyện các tướng sĩ, nếu muốn cởi gian về quê thì có thể xuất ngũ, còn đồng ý tiếp tục lưu ở trong quân thì có thể trở thành phổ binh, hoặc là trở thành một thành viên trong lục đại quân đoàn Đại Thương ta.
- Như vậy, cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Hoàng đế Vũ Quốc cũng không xoắn xuýt với quá nhiều về chi tiết nhỏ, ví dụ như loại hình binh quyền. Bởi vì hắn biết rằng sau khi hiến quốc, chuyện binh quyền khẳng định là một cấm kỵ, nếu như Thương Quốc bảo lưu nguyên vẹn quân đội Vũ Quốc, vậy ngược lại sẽ để hắn bị khó dễ, sau đó vào mỗi thời khắc đều phải cảm thấy lo lắng vì có thể bị triều đình Thương Quốc kiêng kỵ hay không, có thể ngày nào đó bị tìm một lý do gì đó giải quyết hay không.
Trong tay không có thể đánh bạc, chính là canh bạc to lớn nhất.
Là một kẻ đầu hàng, hắn vô cùng rõ ràng nên làm thế nào để bãi bỏ vị trí của mình. Dù sao, So với những vị Hoàng đế quốc gia bị Thương Quốc tiêu diệt, đãi ngộ hắn hưởng thụ thực sự tốt hơn nhiều.
Thấy điều này, Nghiêm Hoa lại nói:
- Vừa đúng dịp, ta cũng đang dự định quay trở lại, không bằng Vũ Hoàng Bệ hạ liền đi cùng với ta, có được không?
- Như vậy cũng tốt.
Hoàng đế Vũ Quốc gật gật đầu, ngược lại sớm muộn cũng muốn đi đến Thương Quốc một chuyến, trở về cùng Nghiêm Hoa trái lại có chút an toàn, trên đường còn có thể tạo mối quan hệ hòa hợp hơn, một lần đạt được nhiều việc.
- Vậy thì cứ quyết định như thế.
Trong lòng Nghiêm Hoa tràn đầy vui mừng. Một chuyến đi sứ của hắn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, cũng coi như tổng kết ra một kết cục viên mãn vì cuộc đời của chính mình. Lần này sau khi trở về, hắn đã có thể từng bước chuyển giao chức vụ, sau đó đề bạt một vị quan chức mới, đợi cho đến khi Đại Thương chân chính nhất thống thiên hạ, hắn sẽ có thể công thành danh toại nghỉ hưu.
Tương lai, trong sách sử nhất định sẽ có một chỗ cho tên của hắn.
Mấy ngày sau đó, Nghiêm Hoa ở lại trong Vũ Thành thêm mấy ngày, tự mình bái phỏng một vài thế gia quý tộc, thả ra thiện ý của Thương Quốc.
Đây cũng chính là một trong những mục đích của chuyến đi này.
Dù sao, sau khi Vũ Quốc quy hàng Thương Quốc, sản nghiệp của giới thế gia quý tộc cũng sẽ không bị tổn thất quá lớn, Thương Quốc cũng hứa hẹn sẽ không cướp đoạt sản nghiệp thuộc về quý tộc, những thế gia quý tộc này chính là một nhân tố to lớn góp phần ổn định tương lai của đất Vũ.
Mấy ngày sau, ở trong một cuộc Tế Tự cực kỳ long trọng, Hoàng đế Vũ Quốc Cởi ra long bào trên người, mang theo Quốc tỷ và chiếu thư, đồng hành cùng Nghiêm Hoa đi Thương Quốc.
Đến đây, chín đại quốc trong thiên hạ chỉ còn dư lại một Ngụy Quốc vẫn còn tồn tại.
Lúc này, bên trong Ngụy Quốc đang cực kỳ hoảng loạn.
Hoàng Đế không quan tâm việc triều chính, các đại thần từng người tìm đường lui, ở những tòa thành nhỏ mọi người đều bàn luận sôi nổi, rất nhiều bách tính tầng dưới chót khi nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên chính là câu hỏi, sau trở thành con dân Thương Quốc, bản thân mình được phân chia bao nhiêu đất ruộng.
Mà ở trong quân đội, cũng tràn ngập bầu không khí bi quan, đừng nói binh sĩ phổ thông, cho dù những tướng quân kia cũng đều không quan tâm đến chiến sự. Ai cũng biết, nếu như quân Thương quyết tâm muốn ra tay với quân Ngụy, vậy thì quân Ngụy tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa, bởi vì Ngụy Quốc là một quốc gia lớn cuối cùng, cũng không cần kiêng kỵ quá nhiều thanh danh, một khi đến thời điểm nghiền ép, dù có trăm vạn đại quân cũng chỉ có một con đường chết.
Sau khi nghe được tin tức Vũ Quốc triệt để quy hàng Thương Quốc, trên thực tế Ngụy Quốc cũng có ý định đầu hàng.
Cho dù Hoàng Đế không muốn đầu hàng, thì những thế tộc bên dưới cũng không nhẫn nại được.
Tuy rằng Ngụy Quốc có quan hệ mật thiết khá ngắn ngủi cùng Thương Quốc, thế nhưng dù sao đó là xây dựng dựa trên liên minh với Nguyễn Quốc, cộng đồng đối kháng với Tấn Quốc. Từ khi Thương Quốc quật khởi, mối quan hệ thân mật này đã sớm tan thành mây khói, bây giờ nếu như Thương Quốc ra tay với Ngụy Quốc, sẽ không có bất kỳ sự hạ thủ lưu tình nào.
Nếu như đại cục đã định, Ngụy Quốc sẽ không còn là một con sói, mà là một con cừu non đang đợi bị làm thịt, đây là lần cuối cùng mà quân đội và quý tộc Thương Quốc cùng chia cắt của cải và quân công, những thế tộc bọn họ chính là khối thịt dày nhất, người khác thấy không thể không thèm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận