Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 233: Áp Giải Tù Binh

Chương 233: Áp Giải Tù Binh

=== oOo ===


Trải qua một phen thanh tra, gia sản trong hoàng cung và của các đại thần đều bị cướp đoạt không còn.

Cuối cùng, chính là vấn đề xử lý tù binh.

Có thể nói, đây là một vấn đề nan giải nhất.

Từ một loại ý nghĩa nào đó, các quan chức và quý tộc trong Động thành cũng có thể tính là tù binh.

Thế nhưng một tòa thành trì to lớn như thế, còn có sống chết của mấy chục vạn bách tính cũng không thể không quản. Tướng sĩ của quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Kỳ Lân là võ tướng, tuy Binh Bộ đã tận lực thi hành các chính sách, phần lớn binh sĩ đều biết chữ, nhưng muốn trị quốc lại không có nửa điểm kinh nghiệm.

Cho nên lúc này phải cần một nhóm quan chức tới quản lý.

Chọn quan viên Động Quốc tới quản lý, càng khiến bách tính bình thường dễ dàng tiếp thu, sẽ không có mâu thuẫn quá lớn.

Vì thế Vệ Trung Toàn liền chọn ra mấy gia tộc không có nhiều tiếng tăm từ trong nhóm người đầu hàng, nhận lệnh làm quan chức lâm thời, đồng thời chọn ra một bộ phận tướng sĩ quy hàng làm quân coi giữ, hứa hẹn rằng chỉ cần bọn họ cố gắng bảo vệ nơi này, trấn áp thế lực phản động, ngày sau sẽ thỉnh công cho bọn họ.

Lần này đúng là đã khiến cho những quý tộc và tướng sĩ quy hàng kia mừng rỡ như điên.

Đã không cần làm tù binh, giờ lại có thể tiếp tục giữ chức vị, còn có gì tốt hơn so với chuyện này sao?

Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Khi vong quốc còn có thể duy trì gia tộc và sự an toàn cho vợ con đã là vạn hạnh trong bất hạnh.

Đối với việc này, Vệ Trung Toàn cũng chỉ an bài, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Hắn nhớ trước lúc xuất chinh Dương Mộc đã chỉ dạy, bất cứ lúc nào hay bất kỳ quốc gia nào cũng không thiếu người bán nước cầu vinh, huống chi chuyện này cũng không tính là bán nước cầu vinh. Ở tình thế không thể cứu vãn được, thì việc tận lực bảo toàn gia tộc mình mới là lựa chọn duy nhất của những đại quan quý nhân này.

Ngày 23 tháng 8, Vệ Trung Toàn lưu lại một vạn binh sĩ trấn thủ Động thành, tự mình suất lĩnh quân đoàn Thanh Long cùng với một bộ phận Kỳ Lân Quân còn sót lại, áp giải Hoàng tộc và Vương công Quý tộc Động Quốc về nước.

Tù binh tổng cộng chia làm là ba đợt, bao gồm Hoàng Hậu Động Quốc và Thân vương, Hoàng tôn, Phò mã, Công chúa, Phi tần, Hoàng tử phi, cộng với nam đinh và thê thiếp trong thế gia đại tộc...

Trong đó, nam đinh của tôn thất hoàng thân có hơn bốn ngàn hai trăm người, nữ nhân có hơn sáu ngàn bốn trăm người, thân quyến của thế gia quý tộc có hơn tám ngàn ba trăm người, thêm vào một ít tướng lĩnh trong quân thì tổng cộng có hơn hai vạn người.

Quy mô khổng lồ như vậy, tất nhiên không thể xếp hàng chậm rãi đi như bình thường được. Vì để tăng nhanh tốc độ và dễ dàng quản lý, nên đã tách nam đinh và nữ nhân ra, dùng dây thừng trói chặt tay và cổ, nối liền từng người từng người, đầu dây thừng treo ở sau chiến xa.

Cảnh tượng đồ sộ như vậy, có thể nói là chưa từng được thấy trong suốt mấy trăm năm qua ở Động Quốc.

Mục đích của quân Thương là diệt quốc, cũng không đơn thuần chỉ là cướp bóc, cho nên để hạ thấp ảnh hưởng, ở ven đường đã ra phái rất nhiều kỵ binh và thám báo, xua tan dân chúng ven đường đi, không cho phép quan sát.

Áp giải tù binh không thể so với hành quân đánh trận, quân đoàn Thanh Long cũng không phải lần đầu tiên làm, thế nhưng lần này thật sự có chút không giống.

Thứ nhất, quy mô lần này vô cùng lớn, hơn quá khứ vài lần.

Thứ hai, đường xá vô cùng xa xôi. Từ Động thành đến Quận Nhạc Nguyên phải hơn ngàn dặm, hành quân bình thường cũng phải mất mười ngày, áp giải tù binh càng khó hơn, coi như là một ngày đi được năm mươi dặm thì cũng cần đến hai mươi ngày, nếu như muốn đến Thương thành thì ít nhất phải cần một tháng.

Thứ ba, cũng là điểm khó khăn nhất.

Những tù binh này hầu hết đều quen sống trong nhung lụa, cơm ngon áo đẹp quen rồi, ngày thường mười ngón không dính nước mùa xuân, khuyết thiếu vận động, bình thường ra ngoài đều ngồi xe ngựa, xưa nay chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, chứ đừng nói đến việc trong đó có hơn một nửa là nữ nhân.

Đây là điểm rất lúng túng. Nếu là nam tử bình thường, một trận đánh là xong, nếu như thực sự chịu không được mà sinh bệnh, chết rồi thì quăng thi thể đi. Đối với binh sĩ quân Thương quanh năm chém giết máu me thì căn bản không cảm thấy kinh ngạc gì, chỉ cần người chết không phải nhân vật quan trọng, ngay cả Vệ Trung Toàn cũng mắt nhắm mắt mở, coi như ngầm đồng ý loại hành vi này.

Thế nhưng, nữ nhân lại không giống nhau.

Đầu tiên, trong những nữ nhân này có rất nhiều phụ nữ có thai, còn có rất nhiều trẻ em, căn bản không có năng lực buôn ba đường xa, rất nhiều lúc cần chăm sóc đặc biệt.

Thứ yếu, những người này đều là nữ nhân đứng đầu của Động Quốc, mỗi một người đều là mỹ nhân khó gặp, vừa có thân phận lại có khí chất, dù cho quân kỷ có nghiêm minh cũng không khắc chế được nhân tính.

Các tướng sĩ viễn chinh ở bên ngoài, mấy tháng liền không chạm qua nữ nhân, ở đây lại có nhiều nữ nhân yểu điệu như vậy, mà thân phận của mỗi người lại cao đến đáng sợ. Nếu là ngày thường thì bọn họ đều không có tư cách nhìn đến, nhưng hiện tại lại bị chính mình áp giải, mặc cho đánh mặc cho mắng, những binh sĩ kia tất nhiên sẽ không kìm nén được đùa giỡn một chút, có lúc còn động tay động chân, khiến cho những nữ nhân kia kinh hoảng sợ hãi, thỉnh thoảng còn khóc lớn.

Tình huống này, khiến cho Vệ Trung Toàn rất khổ não.

Lần này, sau khi công phá Động thành, quân kỷ của binh sĩ đều vô cùng tốt, vừa không có tùy tiện cướp giết, cũng không có ngược đãi tù binh, tất cả đều ngay ngắn có thứ tự.

Vì thế, hắn đã rất hài lòng về tướng sĩ dưới trướng mình.

Thử hỏi xem có quốc gia nào sau khi phát động chiến tranh diệt quốc lại không có tàn sát máu tanh? Những Phi tần Công chúa và cơ thiếp quý tộc kia người nào mà không phải chịu chà đạp, cuối cùng bị coi như hàng hóa bán làm nô và kỹ nữ?

Chỉ riêng điểm này thì quân Thương đã có thể xem như vô cùng nhân từ, là tấm gương trong các cuộc chiến.

Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là sẽ không phát sinh tình huống đặc thù.

Ví dụ như việc binh sĩ đùa giỡn nữ nhân.

Nếu như mặc kệ thì binh sĩ có thể sẽ càng ngày càng lớn mật, càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ làm ra chuyện bại hoại quân kỷ.

Thế nhân đều biết, người từ cần kiệm để trở thành giàu có thì dễ, còn giàu có mà để tiết kiệm thì khó.

Lại không biết ở trong quân đội, đây cũng có đạo lý tương tự.

Quân kỷ của một nhánh quân đội không phải có thế hình thành trong ngày một ngày hai. Nếu như lần này để cho mọi người phóng túng mà không trách cứ thì lần sau mọi người sẽ càng không kiêng nể, quân kỷ hoàn toàn không thể nói đến.

Cho tới nay, Vệ Trung Toàn luôn tôn sùng “Binh pháp Tôn Tử”, đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này. Chuyện hắn lo lắng cũng là nó, một khi thấy được manh mối thì nhất định phải lập tức ngăn chặn.

Vấn đề là, hắn lại không dám ngăn chặn.

Cũng không phải nói uy vọng của hắn không đủ, mà bởi vì hắn biết tướng sĩ dưới trướng đều phải chiến đấu hăng hái trong máu tanh, mấy tháng không chạm nữ nhân, kiềm chế không được là hợp tình hợp lý. Một khi ngang ngược can thiệp, nếu không tốt sẽ dẫn đến một hậu quả nặng nề —— Nổ doanh.

Nổ doanh, còn gọi là kinh (hãi) doanh hoặc là doanh khiếu, nó chỉ bộ đội ở lại doanh trại buổi tối, dưới tình huống không có bất kỳ mệnh lệnh gì, nhưng toàn thể tướng sĩ đều có một loại hành động mù quáng khác thường.

Binh sĩ tác chiến trường kỳ, đều phải sống thấp tha thấp thỏm, năm này tháng khác đều vô cùng ngột ngạt, hơn nữa quân quy nghiêm ngặt, trước khi đại chiến, người người sinh tử còn chưa biết, không rõ còn có thể sống sót trở về hay không, tinh thần của mỗi người đều ở ranh giới sụp đổ, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng có khả năng làm cho một người lính gặp ác mộng hét chói tai, cũng có thể làm bùng nổ bầu không khí điên cuồng trong doanh trại, binh sĩ sẽ triệt để thoát khỏi ràng buộc của quân kỷ, làm ra hành động điên cuồng.

Hậu quả của hành động này, có thể là vi pháp loạn kỷ, cũng có thể tàn sát lẫn nhau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận