Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 260: Suy Tính Chính Trị

Chương 260: Suy Tính Chính Trị

=== oOo ===


Dương Mộc ngồi ở trên long ỷ khẽ cười, sứ thần Sở Quốc cúi đầu, mặt đỏ lên.

Một phần là cảm thấy xấu hổ, một phần là cảm thấy bị nhục nhã.

Những năm gần đây, Sở Quốc tuy rằng quật khởi nhanh chóng, một đời Sở Vương này cũng là một vị hùng chủ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi năm đã càn quét tám quốc gia xung quanh, quốc lực hùng mạnh đuổi sát Tấn Quốc. Nếu không phải vì thế lực quý tộc trong nước quá lớn, mâu thuẫn giữa giới quyền quý và bình dân rất căng thẳng, e rằng từ lâu đã noi theo Tấn Quốc tổ chức hội minh xưng bá rồi.

Một quốc gia hùng mạnh như vậy cử sứ thần đi sứ các nước, cũng nên được người người tôn kính, cho dù là Hoàng Đế một quốc gia ân cần tự mình thiết yến khoản đãi cũng không quá đáng.

Thế nhưng, trong suốt mấy năm qua hắn đi sứ rất nhiều quốc gia, đặc biệt các nước ở phương Bắc, bất kể là vị hoàng đế nào cũng đều cười nhạo khẩu âm của hắn.

Điều này đôi lúc làm cho hắn cảm thấy rất tự ti, có chút không nhấc nổi đầu lên, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất tức giận. Sống ở trong thời loạn lạc này, thực lực của một quốc gia và khẩu âm có quan hệ gì chứ? Sau đó tiêu diệt quốc gia của những kẻ tự cao tự đại các ngươi, thế thì còn ai dám cười nhạo khẩu âm của Sở Quốc nữa?

Vì thế, trong thời gian đi sứ nước ngoài, hắn thường sẽ châm biếm Hoàng Đế của những quốc gia kia trước mặt các quan lại trong triều, vừa để bảo hộ tôn nghiêm bản thân, đồng thời cũng vì giữ gìn tôn nghiêm Sở Quốc.

Thế nhưng, lần này thì hắn không dám.

Thương Quốc là một quốc gia mới quật khởi mấy năm gần đây, tuy rằng diện tích lãnh thổ không phải rất lớn so với các nước lớn, nói là nhỏ hẹp cũng không quá đáng, thế nhưng một quốc gia như vậy, lại không bại một trận nào khi đối đầu với các nước khác, càng sinh sản ra rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái.

Những đồ vật thần bí như giấy, sách, máy dệt quần áo trước tiên không đề cập đến, dù sao đó cũng chỉ là thủ đoạn kiếm tiền.

Thế nhưng, kỵ binh và nỏ chiến xa, còn bao quát các loại vũ khí trang bị đủ kiểu dáng, các loại mì ăn liền và bánh bích quy nén, tất cả đủ khiến cho các quốc gia phải liếc mắt. Ngay cả bá chủ như Tấn Quốc cũng thèm nhỏ dãi đối với những thứ này, có tâm nhòm ngó rõ ràng.

Có thể nói, trong số tất cả các quốc gia, thì quốc gia thần bí nhất chính là Thương Quốc.

Trước khi hắn đi sứ, Hoàng Đế Sở Quốc đã từng căn dặn, lần này đi sứ nhất định phải giữ gìn mối quan hệ với Thương Quốc, tốt nhất là thám thính ra sở thích và tính cách của Hoàng Đế Thương Quốc, nếu như có thể lấy về một ít vũ khí trang bị, vậy thì càng tốt hơn.

Vì thế, lúc Dương Mộc ngồi trên long ỷ mỉm cười, hắn chỉ có thể cúi đầu không nói, yên lặng chịu đựng.

- Bệ hạ, ba vị sứ thần đường xa mà đến, nhất định có mang theo thư của quân chủ, không bằng lập tức lấy ra để thương thảo một chút.

Khổng Thượng Hiền nhìn thấy Dương Mộc vẫn đang cười, không khỏi có chút lúng túng. Hoàng Đế Bệ hạ cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình tùy ý một chút, nên hắn ở một bên phải lên tiếng hỗ trợ giảng hòa.

- À! Ái khanh nói đúng.

Dương Mộc gật gật đầu, nói:

- Ba vị sứ thần đường xa mà đến, trẫm không đành lòng làm lỡ thời gian quý báu của các vị. Không bằng cùng đem quốc thư trình lên cho trẫm, rồi cùng thương nghị một hồi.

- Điều này...!

- Ngoại thần không dám phá hỏng nhã hứng của bệ hạ.

- Yến tiệc náo nhiệt, ngoại thần không dám quấy nhiễu bệ hạ.

Ba vị sứ thần đều ngẩn người một chút, sau đó dồn dập cười cười kiếm cớ chối từ.

Không dám bẩm tấu với người khác sao?

Hay là, có chuyện gì bí ẩn?

Trong lòng Dương Mộc hiểu ra, hơi liếc mắt ra hiệu cho Khổng Thượng Hiền, sau đó nói:

- Không bằng như này đi. Mấy ngày gần đây liên tục bận rộn, trẫm cũng có chút mệt mỏi, muốn đi hậu cung nghỉ ngơi hai ngày, cũng không có thời gian cùng các vị thương thảo. Không bằng các vị dâng quốc thư gửi riêng lên cho trẫm, chờ sau khi xem sẽ lần lượt triệu các vị sứ giả vào thương nghị.

- Vâng, chúng ngoại thần tuân chỉ.

Mấy vị sứ thần lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra Quốc thư đặt vào khay trên tay thái giám, trình lên cho Dương Mộc.

Ồ, còn rất dày nữa!

Quét mắt qua ba phần quốc thư, Dương Mộc có chút hứng thú. Từ sau khi Thương Quốc phát minh ra giấy, thẻ tre và vải vóc đã lui ra khỏi vũ đài lịch sử, công văn quan trọng của các nước bình thường đều dùng trang giấy để viết. Kể từ hai năm trước, các quốc gia cũng đã phổ cập trang giấy, quốc thư mấy năm qua Thương Quốc thu được đều là dùng trang giấy để viết.

Phải nói đến, quốc thư bang giao thông thường đều là hai, ba trang giấy, đơn giản tóm tắt chủ đề, còn lại thì giao do sứ thần tự do phát huy năng lực ngoại giao.

Nhưng mà, ngày hôm nay nhìn thấy ba phần quốc thư này, đều không ngoại lệ có chí ít mười mấy trang giấy. Như thế có thể thấy được, nội dung bên trong nhất định có rất nhiều.

Điều này làm cho Dương Mộc vô cùng ngạc nhiên, các quốc gia đang chuẩn bị làm ra động tác lớn gì đó hay sao?

Bởi vì đạo lý cũng rất đơn giản. Trước đây vì phòng ngừa trang bị và kỹ thuật bị lén đưa ra ngoài, nên hắn đã phân chia quan hệ bang giao theo bốn cấp bậc: Bình thường, hữu hảo, minh hữu và huyết minh. Giữ như thế cho đến tận bây giờ, Thương Quốc vẫn không có quan hệ huyết minh với quốc gia nào. Mặc dù giao du mật thiết như Nguyễn Quốc cũng vẫn chỉ dừng ở giai đoạn minh hữu, khoảng cách đến quan hệ huyết minh còn cần một thời cơ.

Cái thời cơ này có thể là một trận đại chiến, có thể là cùng chung một kẻ địch, cũng có thể là giữa hai bên nảy sinh mấy trận hợp tác chiến lược trọng yếu.

Thế nhưng rất đáng tiếc, một điều kiện cũng không sinh ra. Vì thế cho tới nay, cho dù là đối với vị minh hữu duy nhất như Nguyễn Quốc, Thương Quốc cũng chỉ là ưu tiên cung cấp thương phẩm và trang bị quân sự. Muốn có được viện trợ loại hình kỹ thuật, đó là chuyện mơ tưởng.

Bởi vậy có thể thấy được, quan hệ giữa mấy quốc gia và Thương Quốc cũng chưa tới bước chiến lược tin cậy lẫn nhau, chỉ mới dừng ở mối quan hệ buôn bán và trao đổi lợi ích.

Theo lý thuyết thì không nên có một tập quốc thư lớn như thế.

Điều này để lộ ra một tin tức, những quốc gia này nhất định đã có hành động lớn gì, cần sự giúp đỡ từ phía Thương Quốc.

Tiệc rượu qua đi, Dương Mộc để Khổng Thượng Hiền và Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa đi tiếp đãi ba vị sứ thần này.

Còn bản thân hắn thì chậm rãi mở từng tờ từng tờ quốc thư ra xem.

Đúng như hắn dự liệu, ba quốc gia quả nhiên không chịu ngồi yên, đều đang tích cực điều chỉnh chiến lược, nóng lòng ổn định lại trật tự sau chiến tranh, cũng có thể gọi là một lần ổn định lại thực lực cân xứng với địa vị.

Trong đó, Nguyễn Quốc nóng lòng củng cố lãnh thổ mà mình đoạt được, tránh khỏi việc bạo phát chiến tranh với Tấn Quốc, bắt đầu thu một số quốc gia nhỏ xung quanh để dựng thanh thế lớn, tìm kiếm đối sách chống lại nước Tấn.

Tuy rằng Ngụy Quốc kéo dài được hơi tàn, nhưng bọn họ không an phận ở một góc, có ý đồ khôi phục đất nước.

Hai quốc gia này có thể nói là có cùng chung một kẻ địch, muốn đạt được mục đích chiến lược của mình thì chỉ có thể hợp lực đá văng Tấn Quốc ra ngoài.

Thế nhưng, hiện tại Ngụy Quốc đang trong lúc suy yếu, cũng không dám thân mật quá mức với Nguyễn Quốc, tránh khỏi việc đuổi được sói lại dẫn hổ vào nhà.

Điểm này, từ trong một tờ quốc thư dày đặc, Ngụy Quốc muốn cùng Thương Quốc thành lập mối quan hệ minh hữu ngang nhau như Nguyễn Quốc liền có thể thấy được. Hùng tâm tráng chí của Ngụy Quốc không mất, hi vọng dựa vào quân bị từ Thương Quốc để có thể ngăn được Nguyễn Quốc.

Xem xong hai phần quốc thư, Dương Mộc đặt xuống, lặng lẽ trở nên trầm tư.

Rốt cuộc có nên kết minh với Ngụy Quốc không đây?

Từ năm ngoái, sản lượng của Thương Quốc đã tăng trưởng vài lần, đối ngoại bán ra số lượng lớn trang thiết bị, đặc biệt là đồ sắt, những giao dịch này cũng gánh đỡ được khoản quân phí của quân đội Thương Quốc, có thể nói bán đi vũ khí là hoàn toàn không có vấn đề.

Thậm chí, vào năm ngoái, hắn cũng đã lặng lẽ bán đi một ít vũ khí sang bên Ngụy Quốc.

Thế nhưng, lúc này không giống ngày xưa. Vào thời điểm này, hắn càng có nhiều suy tính hơn, đó là một vấn đề chính trị quan trọng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận