Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 327: Quốc Sư

Chương 327: Quốc Sư

=== oOo ===


Quốc sư ah?

Là Quốc sư đó!

Không thể không nói, sức mạnh thần bí không rõ ở thời đại này vẫn rất có thị trường, gió thổi mưa xuống, sét đánh chớp giật, phía sau tất cả dường như đều có một người thần bí khống chế.

Sau khi các loại sách Tây Du Ký, Phong Thần Diễn Nghĩa được tiêu thụ mạnh ở Thương Quốc, quan điểm trên đời có thần tiên lại càng ăn sâu vào lòng người.

Trước khi Hoàng đế Tấn Quốc hiện nay đăng cơ, có một ông lão thả câu ở bên bờ sông và câu được một con rùa lớn, sau đó hiến tặng cho Hoàng đế Tấn Quốc lúc đó vẫn còn là Hoàng tử, nói hắn có Chân Long Hộ Thể, nhất định sẽ đăng cơ làm Hoàng đế, con rùa lớn này là do Long Vương trong biển phái tới để bồi bổ cho Hoàng đế.

Vì vậy, sau nghi lễ tế tự long trọng, con rùa lớn đáng thương kia đã trở thành món ăn trong nồi.

Mà sau khi Hoàng đế lên ngôi, ông lão kia tự xưng là có thể liên hệ với thiên ý, đã từ một lão sĩ tử nghèo túng trở thành Quốc sư, được tất cả mọi người tôn vinh.

Nhưng mà, người Quốc sư này rốt cuộc có mấy phần đáng tin , điểm này mọi người không thể biết được.

Chỉ là sau đó, trong Tấn Quốc xuất hiện nhiều điềm lành và dị tượng.

Có đôi khi là một con cọp có thể mở miệng nói tiếng người, cam tâm tình nguyện dâng lên xương cốt của mình để Hoàng đế Tấn Quốc ngâm rượu uống.

Có đôi khi là bên trong một giếng nước phát ra hào quang vạn trượng, phản chiến bóng một người. Sau nhiều lần so sánh, không ngờ lại có dáng vẻ giống với Hoàng đế hiện nay!

Mỗi lần dị tượng xuất hiện, Hoàng đế Tấn Quốc đều rất cao hứng, ban thưởng hậu hĩnh cho người phát hiện ra điều đó.

Trên làm thì dưới theo, các quan viên phía dưới cũng tìm ra được một con đường tắt để được đế tâm.

Không ai biết rốt cuộc có dị tượng hay không, dù sao bọn họ đều chưa từng gặp!

Sau đó, các dị tượng như vậy không ngừng xuất hiện, cái sau còn kinh người hơn cái trước.

Các quan viên tin hay không cũng chẳng sao cả, miễn là Hoàng đế nghe xong, cảm thấy vui vẻ là được rồi!

Vừa nhìn thấy Hoàng đế tiến vào Nội Uyển, lập tức một nửa người vui mừng, một nửa người còn lại thì lo lắng.

Dù sao, không quan tâm các thần tử có tin hay không, nhưng đều vội vàng trở lại chính điện. Tất cả đại thần lập tức tập trung tinh thần, nghiêm túc đứng thẳng, vừa lặng lẽ cầu khẩn ông trời che chở, vừa chờ tin tốt lành của Quốc sư.

. . .

Hoàng đế Tấn Quốc đi tới Nội Uyển trong hoàng cung liền sốt ruột vội vàng chạy vào trong.

Trong lúc chạy, hắn không khỏi buồn bực. Lúc trước khi xây dựng cái vườn này, tại sao bọn họ phải làm quanh co, ngoằn ngoèo như vậy chứ?

Thư thái thì thư thái thật, nhưng một khi có chuyện lớn lại thực sự không tiện chạy.

Nếu để những người thợ thủ công xây dựng nơi này nghe được, sợ rằng sẽ phải run lẩy bẩy.

Bởi vì xây dựng khu vườn quá tốt cũng bị Hoàng đế thầm trách, sợ rằng nó sắp trở thành tội danh khó mà tin nổi nhất.

Hoàng đế Tấn Quốc vội vàng chạy qua con đường nhỏ quanh co uốn lượn, lại nhảy lên một con thuyền nhỏ, chèo trên mặt hồ.

Trong hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo lại có một động phủ.

Bây giờ đang là tháng sáu, thời tiết nóng nực tới mức không chịu nổi, nhưng mà hòn đảo giữa hồ vẫn tính là mát mẻ. Hai đồng tử bên ngoài động phủ nhìn thấy Hoàng đế Tấn Quốc liền lập tức chạy vào trong động.

- Người bên ngoài kính cẩn chờ đón bệ hạ giá lâm.

Trong động phủ, một lão giả mặc trang phục bằng gấm đi ra, chống một cây quải trượng, hơi thi lễ.

Hoàng đế Tấn Quốc nhìn thấy Quốc sư thì thở phào nhẹ nhõm.

Quốc sư vào trong động phủ này ở đã hơn hai năm, bình thường đều được hưởng đãi ngộ giống như bậc đế vương. Mỗi khi quốc gia gặp phải chuyện lớn, hắn đều sẽ đến thỉnh giáo xem thử có thể câu thông thiên ý, nhờ vậy mà quyết định có nên làm những chuyện lớn đó hay không.

Trước đây khi phạt Ngụy, Quốc sư đã ủng hộ, sự thật chứng minh quả nhiên là chính xác.

Đợi đến khi hắn hỏi thăm có nên chiếm lấy Vương Kỳ hay không, Quốc sư trả lời nước đôi, bây giờ xem ra lúc đó Quốc sư đã dự đoán rất chính xác!

Còn không phải sao?

Chỉ cần bố trí tốt một chút, hoặc là nói nếu không có biến số Thương Quốc này, việc chiếm đoạt Vương Kỳ chẳng phải là chuyện vặt sao?

So với những quan viên hoặc tướng quân bảo thủ bướng bỉnh kia, trong việc quân quốc đại sự, hắn càng có khuynh hướng thỉnh giáo Quốc sư hơn.

- Bệ hạ dừng lại!

Hắn đang đi về phía trước, Quốc sư đột nhiên gọi hắn.

Hoàng đế Tấn Quốc cũng kịp phản ứng, vì vậy khẽ cười. Hắn thiếu chút nữa đã quên mất quy định này.

Trước đây Quốc sư đã nói, hắn là Chân Long Thiên Tử, ông ta là một người bên ngoài, cho dù bản thân ông ta là Quốc sư, nhưng nếu đến quá gần thì sẽ bị giảm thọ.

Cho nên mỗi lần Hoàng đế Tấn Quốc tới đây, đều không vào bên trong động phủ.

Hôm nay hắn có hơi suốt ruột nên thoáng cái đã quên mất chuyện này.

Hoàng đế Tấn Quốc cũng không vòng vo, hỏi thẳng:

- Xin hỏi Quốc sư, bây giờ các nước đang khiêu chiến bá chủ, Đại Tấn ta tràn ngập nguy cơ, không biết có cách gì để đối phó hay không?

Bên trong động phủ yên lặng.

- Quốc sư?

Hoàng đế Tấn Quốc chờ mãi không nghe thấy tiếng động gì, hắn khẽ nhíu mày. Bình thường hắn tới hỏi thăm Quốc sự, cũng chưa từng phải chờ lâu như vậy.

Lẽ nào, Quốc sư cũng không giải quyết được sao?

Trong lúc Hoàng đế Tấn Quốc đang lo lắng không yên, chợt có giọng nói già nua vọng tới:

- Trong chuyện này, tuy thiên ý đã có cảnh báo nhưng còn không rõ ràng, đợi lão phu làm phép xong sẽ báo lại với bệ hạ.

- Làm phép sao?

Hoàng đế Tấn Quốc nhíu mày. Hắn đã nhiều lần thảo luận nghiên cứu với Quốc sư, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, hắn cũng chưa từng nghe nói tới làm phép gì đó.

- Bệ hạ, chuyện này không thể sốt ruột được, sợ rằng phải qua một thời gian nữa, ta mới có thể trả lời cho bệ hạ được.

Giọng nói Quốc sư lại truyền đến.

- Vậy thì cứ theo Quốc sư đi, vẫn mong ngài cố gắng làm phép cho. Nghiệp lớn của Tấn Quốc đều trông cậy cả vào Quốc sư đấy.

- Bệ hạ đi thong thả.

. . .

Hoàng đế Tấn Quốc trở lại đại điện với vẻ mặt đầy buồn bã. Các thần tử đương nhiên sẽ không vuốt râu hùm ở thời điểm quan trọng này, buổi triều rất nhanh đã kết thúc.

- Đúng rồi, ta nghe nói trước đó Tuân Ngô làm khách khanh ở trong đại quân của Trâu Cát, bây giờ hắn còn ở đó không?

Hoàng đế Tấn Quốc dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi một tên nội thị bên cạnh.

- Hồi bẩm bệ hạ, mấy ngày trước Tuân đại nhân được bệ hạ gọi về, giờ vẫn bị giam ở trong đại lao.

Thái giám cúi đầu bẩm báo.

- Ah, đúng rồi! Lần trước Tuân Ngô xin trẫm tăng thêm binh cho thành Phượng Văn nên bị trẫm gọi về.

Hoàng đế Tấn Quốc cũng nhớ ra chuyện này, xúc động nói:

- Không hổ danh là một trong năm Đại Tướng quân, ánh mắt đúng là sắc bén. Trước đây nếu trẫm nghe lời của hắn và Uông Chấp thì Tấn Quốc đã không bị trăm vạn binh mã ép đến tình trạng này.

- Bệ hạ cẩn thận một chút, phía trước có cục đá.

Thái giám nội thị cúi đầu, nhắc nhở một câu.

Không phải hắn không nghe được lời than thở của Hoàng đế, mà là hắn không dám.

Trước đây, Hoàng đế đích thân ra lệnh ném Tuân Ngô vào trong đại lao, lẽ nào lúc này Hoàng đế chỉ lộ ra một chút xúc động, hắn lại thuận thế đáp một câu, đề nghị Hoàng đế thả Tuân Ngô ra khỏi đại lao à?

Nếu thích hợp với tâm tư của Hoàng đế còn tốt, nếu Hoàng đế chỉ than thở một câu nhưng tuyệt đối không có tâm tư dùng lại Tuân Ngô, vậy cái mạng thái giám của hắn cũng đi tong rồi.

Từ xưa đến nay, Hoàng đế có thể nói bất kỳ điều gì với thái giám, nhưng kiêng kị nhất chính là thái giám biểu đạt quan điểm của mình.

Nhất là Đại Tướng quân Tuân Ngô này thì càng không thể nói thêm một câu nào.

Quả nhiên, sau khi Hoàng đế than thở một câu thì không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Thái giám nội thị lặng lẽ lau mồ hôi.

. . .

Liên tiếp mấy ngày, số người tràn vào trong Tấn Thành càng lúc càng nhiều.

Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, trong thành ngoài thành đều có thể xem như một khu dành cho nạn dân. Sau khi địa chủ hương thân ở các nơi đến Tấn thành, mỗi người đều giống như những kẻ mới giàu chưa trải việc đời, có kẻ mua nhà, cũng có kẻ đi dạo thanh lâu sòng bạc, làm cho Tấn Thành vốn đã vô cùng phồn hoa lại càng thêm náo nhiệt.

Những khách sạn mở ra kinh doanh đã không đủ phòng để cung cấp.

Một số nơi hẻo lánh dựng đầy lều vải.

Mà vào lúc này, triều đình cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.

Mấy ngày nay, số thuyền buôn cập bờ ở đường sông đã ít đi.

Lúc đầu, bọn họ còn tưởng vì tình hình chiến tranh nên các đội buôn lớn tạm thời thu nhỏ các vụ buôn bán.

Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại phát hiện ra có điều mờ ám.

Đội buôn vận chuyển lương thực là thuyền buôn do triều đình chỉ định, đây chính là hoàng thương!

Cho dù là chiến tranh loạn lạc, đáng lẽ rất nhiều lương thực cũng phải được chuyển tới đủ mới đúng, nếu không sẽ có thể bị rơi đầu.

Nhưng mấy ngày qua, những thuyền lương thực vốn nên đến lại không có một chiếc nào cả!


Bạn cần đăng nhập để bình luận