Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 285: Nồi Lẩu Ngoại Giao

Chương 285: Nồi Lẩu Ngoại Giao

=== oOo ===


- Đến đến đến, các vị huynh đệ không nên khách khí, cùng nhau ngồi xuống ăn một chút. Khí trời không còn ấm áp, lúc này gió mát vi vu, chính là thời điểm thích hợp ăn nồi lẩu này.

Hàn Đồng lẫm lẫm liệt liệt, dẫn dầu gắp một miếng thịt dê non ném vào trong miệng, ăn với bộ mặt hưởng thụ.

Nồi lẩu?

Vật này, gọi là nồi lẩu?

Thực sự là mới mẻ...

Đặng Chi ở phía đối diện chần chờ một chút, cũng từ từ ngồi xuống, cầm đũa lên.

Học theo dáng vẻ Hàn Đồng, gắp một ít thức ăn tẩm ướp ở bên ngoài, nhúng vào trong nồi nước sôi một lát, sau đó gắp lên ném vào trong miệng...

Trong nháy mắt, từ trong mắt Đặng Chi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mỹ vị!

Đặng Chi dám cam đoan, đời này chưa bao giờ ăn qua loại thức ăn ngon như vậy, dù cho là ngự yến ở trong hoàng cung, thì mùi vị cũng kém xa so với món này.

So với những món ăn cho vào nước đun sôi, hoặc là đồ ăn được nướng trực tiếp trên lửa, món này quả thật chính là nhân gian mỹ vị.

- Mọi người cùng nhau đến ngồi đi, gọi đầu bếp phát cho mỗi nhóm một cái nồi, mọi người cùng nhau ăn!

Hàn Đồng vừa ăn, vừa dặn dò một thân vệ bên cạnh, nói tiếp:

- Các huynh đệ chắc đều đã đói bụng, bảo nhóm đầu bếp trong quân nhanh chân nhanh tay lên, xế chiều hôm nay chúng ta cùng ăn lẩu!

Lời này vừa nói ra, những binh sĩ phổ thông phía sau cũng đều mừng thầm không ngớt.

Được ngửi mùi vị thơm như vậy mà không thể ăn, đó quả thực là một loại dằn vặt.

Nhưng bây giờ nghe nói mọi người đều có thể nếm thử mùi vị, mỗi người đều cực kỳ chờ mong.

Thương Quốc luôn luôn xuất hiện vật mới lạ, không biết thứ gọi là nồi lẩu này, bỏ vào trong miệng sẽ có tư như thế nào...

Sự thực đã chứng minh, chỉ cần là một người bình thường, sẽ không có bao nhiêu sức đề kháng dưới sự hấp dẫn của mỹ thực.

Không tới nửa canh giờ, hơn 100 chiếc nồi to gác ở trên sườn núi, tướng sĩ hai bên đều ngồi vây quanh ở bên cạnh nồi lẩu, ăn uống thỏa thích.

Trong lúc ăn, một số binh sĩ thấy ngọn lửa dưới đáy nồi lẩu cháy hơi nhỏ, lại chạy khắp nơi tìm củi lửa về đốt, nhìn qua giống như một chuyến dã ngoại cỡ lớn.

Đương nhiên, trong lúc này cũng xuất hiện một chút tình huống mọi người đan xen hỗ trợ nhau, binh sĩ hai bên như hòa thành một đoàn thể.

Dần dần, bầu không khí cũng trở nên thoải mái không ít.

So với bầu không khí ầm ĩ của binh sĩ hai bên, thì trên bàn chủ soái lại có vẻ văn nhã rất nhiều. Nếu không phải Hàn Đồng hùng hục ăn uống thỏa thuê làm giảm đi chất lượng tổng thể, thì có thể khiến cho người ta cảm thấy rằng họ đang ăn một bữa yến tiệc tinh xảo.

Phải biết, trong quân doanh đều là những hán tử lỗ mãng, trong ngày thường có khi nào chú ý đến quy củ khi ăn chứ?

Tình huống như vậy vô cùng hiếm thấy.

- Các vị, lẽ nào nồi lẩu này không ngon sao?

Hàn Đồng vừa ăn, vừa có chút ngạc nhiên, vẫn giống như một vị chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi khách mời đến từ phương xa.

- Đúng là mỹ vị, chỉ có điều hơi cay một chút, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng.

Đặng Chi cười gượng giải thích.

- Ha ha ha!

Hàn Đồng sảng khoái cười to, nói:

- Nồi lẩu này là Hoàng Đế Bệ hạ của chúng ta phát minh, chính là mỹ thực đệ nhất thiên hạ, ăn ngon hay không chính là ở nước canh và vị cay này.

Bệ hạ của chúng ta sao?

Chú ý tới lời nói của Hàn Đồng, Đặng Chi cũng không đoán ra, vị Đại Nguyên soái quân đoàn Chu Tước này, đường đường là nhân vật được phong Hầu tước, nói ra một câu như vậy, đến cùng là vô tình hay là cố ý.

Chỉ có điều, ở trong lòng hắn đúng là hơi nghi hoặc một chút. Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn phát hiện Đại Nguyên soái quân đoàn Chu Tước cũng coi như là một nhân vật có bề ngoài thô kệch nhưng bên trong tinh tế, cũng không phải là loại người ngu ngốc và ấu trĩ như mình từng nghĩ.

Như vậy, những chiến giới ở cách đó không xa kia, đưa đến đây có dụng ý gì?

Đặng Chi luôn cảm thấy, cái gọi là nồi lẩu này, chắc chỉ là một đạo món ăn khai vị, điều thú vị hơn còn ở phía sau.

Lúc này, Hàn Đồng lại lẩm bẩm nói:

- Các vị huynh đệ không nên nghĩ Hàn mỗ là người khoác lác, năm ngoái trước khi vào quân doanh, Bệ hạ từng một lần mời những tướng lãnh chúng ta cùng nhau ăn nồi lẩu, vị cay kia thật sự khiến cho ta đổ mồ hôi, lúc đầu cay đến mức chỉ chực rơi nước mắt, vẫn là đích thân bệ hạ đưa cho ta một cái khăn lông, lau đi mồ hôi trên trán.

Nói xong, Hàn Đồng tỏ rõ vẻ đắc ý, uống một hớp rượu rồi nói:

- Những tướng quân như chúng ta ngồi cùng một bàn với bệ hạ, cùng ăn trong một nồi, vị cay cũng giống như vậy, từng người ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa. Chà chà... thật là đáng nhớ...

Hàn Đồng vừa nói với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, lại vừa uống một hớp rượu.

Đặng Chi cũng âm thầm gật đầu. Ngồi cùng một bàn với Hoàng Đế, đãi ngộ như thế, cũng đáng để một người tướng quân ra ngoài khoác lác và phấn khởi chiến đấu.

Nói ngay chính bản thân Đặng Chi hắn, vì phòng thủ biên cảnh Thịnh Quốc mấy chục năm, nhiều lắm cũng chỉ tham gia tiệc rượu cung đình một hồi, ngồi cách xa Hoàng Đế mấy trượng, còn chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Thân là Thống soái một chi quân đội, trong tay nắm trọng binh, có thể nói là địa vị cực cao, mục tiêu theo đuổi đã không còn gì hơn.

Điều đáng để quan tâm, không phải là sự tín nhiệm của Hoàng Đế sao?

Có được sự tín nhiệm của Hoàng Đế, thời gian tướng soái ở bên ngoài đánh trận sẽ có thêm niềm tin, không cần lo lắng Hoàng Đế nghi kỵ, cũng không cần lo lắng các tướng sĩ không được hưởng đãi ngộ, càng không cần lo lắng đến ngày khải hoàn trở về bị chụp lên tội danh gì đó mà bị chém giết.

Trong lúc vô tình, hắn thoáng nhìn vẻ mặt những tướng lãnh phía sau Hàn Đồng kia, cũng có rất nhiều người mang vẻ mặt ước ao và tự hào.

Ước ao, là bởi vì Hàn Đồng có cơ hội nhận được lễ ngộ của Hoàng Đế như thế.

Tự hào, chính bởi vì bọn họ là tâm phúc bên cạnh Hàn Đồng, cũng là một thành viên của quân đoàn Chu Tước, cùng vinh cùng nhục.

Điều này làm cho trong lòng Đặng Chi bỗng thấy khó chịu.

Trong suy nghĩ của hắn thậm chí nổi lên một nghi vấn, nếu như một quốc gia nào đó tấn công Thương Quốc, bức Thương Quốc đến tình hình cùng đường mạt lộ, những người binh sĩ Thương Quốc này có thể giống như những binh sĩ Thịnh Quốc, biểu hiện bình thản như vậy hay không?

Trong đầu suy tư nhiều lần, hắn cảm giác mình tựa hồ đã tìm được đáp án.

Một đội quân như thế, chưa nói đến sự đoàn kết, chỉ nói về phương diện trung thành, đã không phải quân đội Thịnh Quốc có thể so bì được.

Một lần tiếp xúc ngắn ngủi khiến cho Đặng Chi tâm phục khẩu phục, cảm thấy lần này Thịnh Quốc thua không oan, Hoàng Đế hai nước so sánh một chút đã lập tức phân ra cao thấp.

- Trước khi cuộc xuất chinh này diễn ra, bệ hạ đặc biệt phân phối một nhóm nồi lẩu từ trong cung tặng cho tướng sĩ quân đoàn Chu Tước ta, trước đây vẫn không có cơ hội tổ chức nấu ăn. Các vị huynh đệ nếu như cảm thấy mùi vị vẫn được, chờ một lát nữa Hàn mỗ cho người chia một nửa cho các huynh đệ mang về.

Đặng Chi khá bất ngờ, chắp tay nói:

- Chuyện này sao có thể được!

- Ngài và ta đều là võ tướng, cũng không cần câu nệ như đám quan văn kia.

Hàn Đồng vung vung tay, nói to tiếng:

- Lần này sau khi trở về, Hàn mỗ nhất định phải dâng tấu lên bệ hạ, để cho Bộ Công thương sản xuất một ít nồi lẩu mang ra buôn bán, chắc hẳn bạc thu được sẽ nhiều như hoa tuyết rơi.

Nghe vậy, Đặng Chi nở nụ cười, cũng không từ chối nữa, chắp tay nói:

- Đã như vậy, Đặng mỗ liền cúng kính không bằng tuân mệnh. Ta thay... Đại quân, cảm ơn Đại Nguyên soái và chư vị.

Hàn Đồng cũng nghe ra nét do dự trong lời nói của Đặng Chi, liền thở dài một hơi, nói:

- Quý bộ có phải vẫn còn cảm thấy, là Thương Quốc ta thô bạo, xâm lược Thịnh Quốc ?

- Chuyện này... Có lẽ là như vậy...

Đặng Chi thở dài một hơi. Bắt đầu từ lúc bạc bị cướp bóc, những cao tầng như bọn họ đều biết, chuyện này là do Thương Quốc phá rối sau lưng, chính là vì tìm một cái cớ để tấn công Thịnh Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận