Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 166: Ngân Phiếu

Chương 166: Ngân Phiếu

=== oOo ===


Lợi nhuận to lớn khiến các thương nhân phải do dự.

Dù sao “Truyện Ngụ ngôn” cũng chỉ có một phần như thế, tuy công nghệ hay nội dung đều ở mức độ mà hiện nay các quốc gia không ai với tới được, nhưng người biết chữ đọc sách lại không hề ít, giá tiền bán ra cũng sẽ ngày một ít hơn. Khi ai nấy đều có một bản rồi, còn bán được cho ai nữa?

Sau đó, sẽ không còn sức nóng nữa.

- Nghiêm đại nhân, phía sau thương đội chúng ta vẫn còn đông gia, chúng ta không thể quyết định bỏ ra nhiều bạc như vậy được. Ngài có thể dàn xếp một chút không?

Một lão nhân hỏi.

- Thảo dân nguyện ý ra năm vạn lượng bạc, xem như tận một phần tâm lực vì học đường.

- Hy vọng Nghiêm đại nhân nói tốt cho vài câu, chúng ta vô cùng cảm kích, ngày sau nhất định sẽ có hậu báo.

Nghiêm Hoa vuốt vuốt râu, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:

- Quyên bạc là hành động đại nghĩa, bản quan sẽ bẩm rõ với Bệ Hạ. Còn về số lượng… Với Bệ Hạ, chỉ cần chỗ thiếu còn chưa được bù đủ, sẽ vẫn là một vấn đề đau đầu. Nếu các vị có tâm thì nên cam kết với Bệ Hạ trước, quyên giúp một nửa, còn lại chờ kiếm được bạc rồi thì sau này hợp tác sẽ bổ khuyết thêm? Làm vậy sẽ giúp Bệ Hạ được giải nỗi sầu lo, lại không chậm trễ thời gian của các vị, thực sự là một công nhiều việc.

- …!!?

Đám người nhìn nhau ngẫm nghĩ.

- Vậy làm phiền đại nhân. Chín thương đội chúng ta sẽ chắp vá một chút, cố gắng gom được ba mươi vạn lượng bạc, không biết có đủ không?

Nghiêm Hoa gật đầu:

- Bạc không ở nhiều ít, mà là ở tấm lòng.

- …!!?

Đám người oán thầm không thôi. Đột nhiên, một người hỏi:

- Còn một chuyện muốn khẩn cầu đại nhân chuyển lời với Hoàng Đế quý quốc một tiếng.

- Ồ? Mời nói.

- Chúng ta ngàn dặm xa xôi mà đến, lại quyên góp nhiều bạc vì học đường của quý quốc như vậy, có thể nói là đủ thành ý. Mong đại nhân báo với Bệ Hạ… Lần này coi như mọi người đã quen biết rồi, về sau làm ăn sẽ tốt hơn. Còn những thương đội phía sau…

Nghiêm Hoa nghe vậy lập tức ngắt lời:

- Dễ nói, dễ nói! Bản quan hiểu ý ngươi!

- Nói vậy là đại nhân đồng ý dẫn tiến chín thương đội chúng ta!

Mọi người hai mắt sáng rỡ, vui mừng hớn hở.

- Bản quan sẽ bẩm tấu với Bệ Hạ, về phần có thể thành hay không còn phải chờ Bệ Hạ quyết định.

Nghiêm Hoa không nhanh không chậm đáp lại.

Lòng nhiệt huyết của mấy người vừa mới dâng lên lập tức bị dội cho một chậu nước lạnh.

Lập lờ nước đôi tìm lý do thoái thác thế này, làm sao mọi người yên tâm được.

Nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, dù sao cũng không thể để những đội buôn khác đến hái quả đào. Nếu chia đều ra thì mỗi thương đội chỉ bỏ ra năm vạn lượng bạc, chỉ cần vận chuyển được mấy vạn quyển sách về là thu hồi được vốn rồi.

Nếu không thể đem về, tức là không làm ăn được nữa, đương nhiên không cần nhắc đến bốn mươi vạn lượng bạc kia.

Thế là, đại sảnh Bộ Ngoại giao lập tức bận lu bù.



Dương Mộc nhìn tấu chương trong tay, khoan khoái cười to.

Đây là cái giá phải trả vì khiến trẫm khó chịu đấy!

Đúng vậy! Trong mắt hắn, ba mươi vạn lượng là một bài học cho đám thương nhân kia, điều này khiến cho hắn sảng khoái cười to.

Nghĩ tới những kẻ kia lòng không cam tình không nguyện phải móc bạc ra, hắn cực kỳ dễ chịu. Cuối cùng cũng thở ra được một hơi, cho bọn họ biết uy nghiêm của Hoàng Đế một nước là thế nào.

Còn ba mươi vạn lượng bạc...

Dương Mộc nhìn tờ giấy mỏng trước mặt.

Đây là ngân phiếu của thế giới này.

Nhưng nó có hơi khác ngân phiếu của Hoa Hạ cổ đại. Trên tấm ngân phiếu to bằng trang giấy có đóng chi chít con dấu, còn có lít nha lít nhít đồ án, nhìn qua có thể đoán được là do một cái ấn lớn đóng xuống.

Ngân phiếu?

Dương Mộc vô cùng kinh ngạc. Bản chất của tiền tệ là vật ngang giá, bản thân tờ tiền giấy không có giá trị gì, chỉ là một ký hiệu tiền tệ, phát hành dựa trên uy tín của mỗi quốc gia. Mà ở thế giới này có nhiều nước chư hầu như vậy, làm sao có thể thống nhất một loại tiền tệ?

Không sợ làm giả sao?

Dương Mộc lật trái lật phải quan sát, mơ hồ hiểu ra một chút.

Ngân phiếu này không quá lớn, giá trị lớn nhất chỉ tới một trăm lượng mà thôi.

Mà trên đó có đóng dấu của mười mấy quốc gia, sắp xếp có thứ tự, mỗi bên có đặc điểm riêng, trên góc phải còn viết “Làm giả chém”.

- Nghiêm Hoa, khanh có khẳng định số ngân phiếu này sẽ đổi được chứ?

Dương Mộc quăng tờ giấy trong tay đi, hơi nghi ngờ. Giấy của ngân phiếu còn không có chất lượng tốt bằng giấy của nhà xưởng sản xuất giấy làm ra, uy tín cực kỳ đáng nghi ngờ.

Nghiêm Hoa xoa xoa mồ hôi trên trán, sợ hãi nói:

- Bẩm Bệ Hạ, khi thần mới thấy cũng không tưởng tượng nổi. Sau đó các thương nhân nước ngoài kia mới giải thích rằng những ngân phiếu này rất thông dụng, có thể đổi thành bạc ở một số tiền trang lớn. Các thương nhân này xa nhà đi làm ăn lớn, bạc quá cồng kềnh, bọn họ vẫn làm việc như thế này.

Hai mắt Dương Mộc sáng lên:

- Giữa các quốc gia cũng có thể sao?

- Chuyện này… Những thương nhân kia nói, chỉ giới hạn cho các thương nhân dùng với nhau thôi, giao dịch giữa các nước bình thường đều dùng bạc, bách tính phổ thông cũng không dùng ngân phiếu. Đúng rồi, trên ngân phiếu có một chuỗi ký hiệu đổi tiền, tiền trang đã chuẩn bị trước.

- …!!?

Dương Mộc không biết nói sao, việc này rất tỉ mỉ. Vốn còn muốn nhờ vào kỹ thuật tiên tiến để Thương Quốc giả tạo ra một đám, không ngờ ngân phiếu lại thế này. Nhưng khả năng lưu thông thì không bằng Trung Quốc cổ đại, tác dụng của những ngân phiếu này chỉ tương đương với phiếu gửi vận chuyển thôi, chỉ thuận tiện cho thương nhân các nước làm ăn.

Mà Thương Quốc thì không có chi nhánh tiền trang. Cho nên hắn nhận một chồng ngân phiếu thế này, đến lúc cần tiền lại phải phái người tới tiền trang ở Đại Thịnh để đổi sang.

Dương Mộc cơ linh khẽ động, hỏi:

- Khanh có hỏi qua chưa, những ngân phiếu này chế tạo thế nào? Ai chế tạo ra?

- Mới đầu thần cũng không yên tâm lắm, cho nên đã hỏi rất kỹ. Nghe nói mỗi lần chư hầu hội minh thì Hoàng Đế các nước sẽ tụ họp, chế tác ra một số ngân phiếu ngay tại chỗ, đồng thời trên minh thư có viết, nếu có ai làm giả và bao che sẽ bị cả thiên hạ tấn công.

Mịa nó!

Dương Mộc nuốt nước bọt.

Hình thức này có phải rất giống với đồng Euro ở hậu thế không?

Khi các quốc gia hội minh sẽ chế tạo ngân phiếu, chư quốc thống nhất thừa nhận tính hợp pháp của nó, đồng thời tiến hành việc phòng ngừa làm giả một cách hữu hiệu nhất. Mấy chục hơn trăm cái ấn tỉ đóng dấu lên, lại thêm một chuỗi tên các cửa hiệu có thể đổi thành tiền, quả thực đây là kỹ thuật phòng ngừa làm giả hữu hiệu nhất.

Nên nhớ, thủ lĩnh hội minh đều là các nước mạnh, đương nhiên đều hy vọng có thể triển khai loại hình mậu dịch tự do. Cho nên, để nâng cao tính tiện lợi trong lưu thông, thứ như thế này được sinh ra cũng không lạ.

Các quốc gia nhỏ yếu kia tham gia vào hệ thống ngân phiếu này cũng coi như thu hút thương nhân các nước lớn tới làm ăn.

Nhiều mặt hỗ trợ lẫn nhau!

Dương Mộc thở dài. Xem ra trước kia mình cô lậu quả văn, chỉ nhìn vào một tấm ngân phiếu như thế cũng có thể thấy thế giới này không hoàn toàn hỗn loạn tệ hại như mình tưởng. Chí ít thì trong một vài lợi ích cộng đồng, vẫn có quy tắc.

Việc này dẫn ra một việc cực kỳ xấu hổ.

Thương Quốc… không có nổi một tòa tiền trang.

Đừng nói đến tiền trang, ngay cả hắn là Hoàng Đế mà trước đây cũng không biết đến thứ ngân phiếu này.

Từ đó có thể thấy ba nước Trịnh, Thân, Thương thực sự đúng là nơi man di trong mắt các nước chư hầu lớn, khó trách Đại Thịnh Quốc chẳng muốn tốn sức làm to chuyện.

- À, bọn họ còn nói sẽ dần dần trả nợ bốn mươi vạn lượng bạc còn lại sao?

Dương Mộc lại hỏi.

- Bẩm Bệ Hạ, đúng là bọn họ đã hứa hẹn như vậy.

Nghiêm Hoa hơi xấu hổ. Xét về đạo nghĩa mà nói, bảy mươi vạn lượng này đều là dưới danh nghĩa quyên tặng, dùng từ “trả nợ” có hơi quá đáng…

Dương Mộc lại chẳng quan tâm có quá đáng hay không, dù sao số tiền kia đã định ra, không thêm lợi tức đã là không tệ rồi.

Ba mươi vạn lượng, không ít…

Ah?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện, nhíu mày hỏi:

- Khanh có biết vấn đề lạm phát ở các nước chư hầu kia thế nào không?

- Chuyện này… thần ngu dốt, không biết lạm phát là gì. Xin Bệ Hạ chỉ rõ.

- À, cái này cũng khó giải thích. Thế này đi, khanh đi nghe ngóng thử xem, ở nước bọn họ bao nhiêu tiền một cái bánh bao, bao nhiêu tiền một cân gạo. Được rồi! Khanh lui ra đi, cho những thương nhân kia yết kiến.

- Tuân chỉ! Thần cáo lui…


Bạn cần đăng nhập để bình luận