Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 622: Chiếu Theo Tội Mưu Phản

Chương 622: Chiếu Theo Tội Mưu Phản

=== oOo ===


Chương 622: Chiếu Theo Tội Mưu Phản

Bãi giá tới Vạn Thọ Cung là quyết định lúc tâm huyết dâng trào của Hoàng hậu.
Vốn dĩ, vô số lần nàng đã nghĩ rằng, nhất định phải dùng chính thực lực của mình, đường đường chính chính đánh bại cừu nhân, khiến cho hắn nếm trải tư vị thống khổ, khiến hắn phải trả giá cho những hành vi trong quá khứ.
Mặc dù sau khi báo thù xong, cả người đều trở nên thoải mái, nhưng mà trong lòng lại trống rỗng.
Giống như đang đứng trước một cánh cửa tràn ngập lối rẽ, không biết phía trước là nơi nào, cũng không biết vì sao phải đi.
Điều duy nhất mà nàng nghĩ đến, chính là người vẫn luôn trợ giúp nàng những năm gần đây, Hoàng đế Bệ hạ.
Nàng nghĩ, nếu lúc trước không âm kém dương sai thế nào đó mà xông vào Thương Quốc, lại cơ duyên xảo hợp học được đạo Thái Cực, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể chính tay đâm cừu nhân.
Có lẽ, quan trọng nhất chính là giao dịch "nhục nhã" của buổi tối ngày hôm đó, bởi vì là phu thê thực sự, hai người mới có thể dưới sự dẫn dắt mơ mơ hồ hồ mà dần ở cùng một chỗ.
Bây giờ nhớ tới, không kiềm chế được cảm khái thổn thức trong lòng.
Ngay lúc này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là phải mau mau chạy nhanh tới trước mặt nam nhân của mình.
Sau đêm nay, hắn chính là điều duy nhất mình quan tâm.
Vạn Thọ Cung.
Dương Mộc đang ngồi uống trà, Thẩm An đứng bên cạnh hắn, tuy rằng nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng từ dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ có thể thấy được, hắn vẫn tràn đầy cảnh giác.
Nguyên nhân cảnh giác, đương nhiên là do thích khách đêm nay.
Thẩm An làm nội thị thiếp thân của Dương Mộc, tất nhiên cũng biết một ít nội tình, hắn biết thân phận thật sự của thích khách đêm nay chính là Hoàng đế của Vương Triều Đại Thống, vậy nên cũng đặc biệt chú trọng, dù cho có số lượng lớn tay súng kíp và cao thủ nội thị, hắn vẫn không quá yên tâm, luôn đề phòng vạn nhất.
Đây cũng không phải vì hắn quá cẩn thận, mà là trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng chênh lệch giữa mình và Hoàng đế Đại Thống.
Không nói tới cái khác, dù hắn là một cao thủ Tiên Thiên, ngày thường đứng bên cạnh Hoàng Hậu nương nương cũng đã cảm thấy sâu không lường được, bản thân giống như đang đứng bên cạnh một mảnh đại dương vậy, cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, không thể sánh bằng.
- Thẩm An, ngươi có hơi cẩn thận quá mức rồi.
Dương Mộc liếc mắt nhìn hắn, nói đùa.
- Bệ hạ, không phải nô tài cẩn thận, mà là do thích khách quá đặc biệt.
Thẩm An trịnh trọng trả lời.
Dương Mộc bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, đường đường là Hoàng đế Đại Thống tự mình dẫn đội tới đây ám sát mình, cũng phải cho một chút mặt mũi chứ. Nếu toàn bộ cao tầng đều không chút để ý, cái này không phù hợp với quy định "Tiếp đãi”, làm vậy chẳng phải rất không “Tôn trọng” người ta sao?
Vừa nghĩ như vậy, thấy Thẩm An để bụng chuyện này, hắn cũng không quở trách gì nhiều.
Thành thật mà nói, trong lòng hắn hoàn toàn không hoảng sợ.
Hắn có lòng tin đối với Cấm vệ cung đình, có lòng tin đối với uy lực của súng kíp, càng có lòng tin với Hoàng hậu.
Võ công của nữ nhân kia đã mạnh tới mức biến thái, cho dù không thể đánh bại được đối thủ, cũng dư sức tự bảo vệ mình.
Trải qua quá nhiều năm thấm dầm như vậy, Hoàng hậu đã sớm lĩnh ngộ đạo Thái Cực tới một độ cao mới rồi, nói là sát nhập đạo Thái Cực vào trong linh hồn cũng không quá. Một nữ nhân như vậy, sao có thể thất bại được?
Dù cho hắn không tranh đấu cùng người khác, nhưng dẫu sao cũng dựa vào Trường Xuân Công bước chân vào hàng ngũ cao thủ Tiên
Thiên.
- Hoàng hậu nương nương đến...
Ngoài cửa, một tiểu thái giám la to lên, toàn bộ cung nữ và nội thị từ cửa cung tới trong tầm cung đều quỳ xuống thỉnh an.
Dương Mộc nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hoàng hậu chạy tới chỗ mình.
- Báo thù?
Dương Mộc hỏi một câu, ngữ khí không quá phập phồng, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
- Vâng, bắt sống.
Hoàng hậu lên tiếng, nhìn Dương Mộc đầy thâm tình, trong lòng nàng biết nam nhân trước mắt này, nhìn câu hỏi thì vô cùng bình thản, nhưng thật ra bao hàm cả tín nhiệm và ủng hộ nàng.
Nếu không phải cố ý cho nàng một cơ hội để gỡ bỏ khúc mắc, thì tại sao lại gọi người đi Dục Linh Cung thông báo cho nàng?
Bình bình đạm đạm như vậy, lại đem đối phương để vào trong lòng mà yêu thương, như thế càng chân thật, càng thêm khiến người rung động hơn cả lời ngon tiếng ngọt.
- Bắt sống?
Dương Mộc hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sẽ là kết quả này. Vốn dĩ, hắn nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ trực tiếp giết chết Hoàng đế Đại Thống, không nghĩ tới cuối cùng lại là bắt sống giam giữ.
Nhưng mà, nghĩ lại thì hắn cũng hiểu được, tại sao lại bắt giam.
Đối với Hoàng hậu mà nói, quan trọng nhất là báo thù, chứ không phải là Hoàng đế Đại Thống chết.
Cái gì là báo thù?
Báo thù có thể có rất nhiều loại phương pháp, chết chỉ là một loại trong đó.
Nếu có thể khiến cho đối phương cảm thụ thêm một ít tra tấn trước khi chết, chẳng phải sẽ càng thêm hả lòng hả dạ sao?
Ví dụ như, hình phạt lăng trì vừa nghe đã khiến người ta sợ biến sắc, phế bỏ võ Công thứ không khác gì sinh mạng của một võ giả, hoặc là khiến cho hắn trở mắt nhìn Vương triều mình vất vả mưu được diệt vong...
Đôi khi có thứ còn dày vò người hơn cả cái chết.
Dương Mộc nghĩ vậy, sau khi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy có lẽ Hoàng hậu còn nghĩ cho mình một chút.
Dù sao, bắt giữ Hoàng đế một quốc gia, ý nghĩa chính trị của nó còn lớn hơn cả giết chết Hoàng đế một quốc gia.
Sống, mới có thể chứng minh thật sự là hắn!
Nếu hôm nay, Hoàng đế Đại Thống chết trong hoàng cung Thương Quốc, như vậy cho dù có công bố tin tức ra ngoài, bên ngoài cũng sẽ xem đây là một lời nói dối lạ lùng. Còn nếu bắt giữ một Hoàng đế còn sống, như vậy giá trị càng lớn hơn.
Nghĩ đến đây, Dương Mộc phân phó:
- Thẩm An, người lập tức đi đến Lễ Bộ, dặn bọn họ sai Sứ thần đi báo lại với Vương Triều Đại Thống, đem tin này truyền ra bên ngoài.
- Nô tài tuần chỉ.
- À, đúng rồi, phải người cố gắng đuổi theo mấy thích khách trong thành, nếu không thể bắt được thì hãy thả họ đi, mỗi người bọn họ đều là một nhân chứng. Nếu tất cả đều chết ở Đại Thương ta, e rằng đại thần của Vương Triều Đại Thống sẽ không dễ dàng tin tưởng.
- Vâng, nô tài sẽ dặn dò.
Thẩm An gật đầu, sự thật đúng như Dương Mộc nói, Hoàng đế Đại Thống thường xuyên bế quan, nếu như tạm thời mất tích, có lẽ phần lớn đại thần cũng sẽ không tin, nhưng nếu chiếm được một ít căn cứ xác thực, như vậy dù cho ngoài miệng các đại thần không muốn tin, trong lòng chắc chắn đều thấp thỏm lo âu.
Quốc không thể một ngày vô chủ.
Hoàng đế bị bắt giữ, triều đình chắc chắn sẽ không xong!
- Bệ hạ, thế... Hoàng đế Đại Thống kia, nên xử lý thế nào?
Thẩm An hỏi lại một câu. Vốn đây không phải chuyện mà hắn nên quản, nhưng nếu phải rải rác mấy tin này ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều
thứ khác nổi lên, nếu không rõ ràng thật sự khó thuyết phục nhiều người.
Chẳng hạn như, vấn đề Hoàng đế Đại Thống nên xuất hiện như thế nào trước mặt thế nhân.
- Chiếu theo tội mưu phản đi.
Dương Mộc trầm ngâm một chút nói.
Đương nhiên, Hoàng đế Đại Thống không phải là người của Vương Triều Đại Thương, vị này là Hoàng đế cao quý của một nước, càng không thể nói rõ là mưu phản cái gì. Sở dĩ nói xử theo tội mưu phản, bởi vì ở Vương Triều Đại Thương trừng phạt đối với người mưu phản là cao nhất, khổ hình nghiêm khắc, thậm chí còn thống khổ hơn cả lăng trì.
Vì sao lại nói thống khổ hơn cả lăng trì?
Cái này không thể không nói tới trong hình của Đại Thương.
Trải qua nhiều năm biến hóa, hình phạt của Đại Thương càng thêm khủng bố, thi hành sách lược hạ khoan thượng nghiêm.
Hạ khoan thượng nghiêm là gì?
Ví dụ như, một dân chúng bình thường phạm pháp, thực tế sẽ không bị khổ hình gì, nhưng mà nếu một phần tử tri thức hiểu luật pháp mà còn vi phạm, hoặc là kể chuyện làm ảnh hưởng xấu tới quốc gia và hoàng tộc, sẽ bị nhận hình phạt khốc liệt, nhất định vượt qua sức tưởng tượng.
Ở Vương Triều Đại Thương, một khi bị phán phạm tội mưu phản sẽ phải tru cửu tộc, tiếp theo người mưu phản phải lần lượt trải qua cung hình, tước tị, quát cốt, cẩu phệ, nhân trệ, cuối cùng mới là lăng trì.
Ở Vương Triều Đại Thương, hình phạt này đã được thiết lập mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ dùng qua.
Hoàng đế Đại Thống xem như là người đầu tiên hưởng thụ “Vinh quang đặc biệt” này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận