Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 574: Mãng Hoàng Lừng lẫy

Chương 574: Mãng Hoàng Lừng lẫy

=== oOo ===


________________
VI Chương 574: Mãng Hoàng Lừng lẫy

Chiến tranh ở trong phạm vi Thương Quốc rất ác liệt, nhưng tình hình chiến sự ở Mãng Quốc cũng không nhàn rỗi.
Vì trong lúc quan trọng lại liên lụy Mãng Quốc, làm cho Mãng Quốc không có sức chú ý tới phía bắc. Quân đoàn Thanh Long thực hiện chiến thuật cắn chặt không tha, cũng chính là quấn lấy Mãng Quốc từ các phương diện.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là quân đoàn Thanh Long tập trung mười lăm vạn binh mã chia ra làm sáu đường, cùng phát binh tấn công vào thành trì của Mãng Quốc.
Cứ như vậy, rõ ràng nhất chính là binh mã Mãng Quốc đều được bố trí phòng vệ ở biên giới phía đông và phía nam, không dám rút ra chút binh lực nào để trợ giúp liên quân ba nước. Hoặc là nói, cho quân đội Thương Quốc đang say sưa chiến đấu một đòn từ phía sau.
- Đáng chết! Tại sao có thể như vậy được!
Hoàng đế Mãng Quốc thầm mắng một tiếng. Dựa theo kinh nghiệm, hắn đăng cơ chưa được năm năm nên biết rất ít về lần phạt Tấn năm đó, càng chưa bao giờ đi qua Thương Quốc, chỉ thông qua miệng thương nhân và quan viên đi sứ mới biết được chút tin tức rời rạc.
Nhưng chính từ những lời truyền miệng này lại làm cho hắn vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng không phục.
Dù sao, thế giới này vẫn rất coi trọng xuất thân. Ở trong mắt của hắn, Thương Quốc chính là kẻ chân đất lớn lên trong đám thường dân, ngẫu nhiên phát tài một chút, dựa vào cái gì mà lại bắt nạt một quý tộc như hắn?
- Quốc gia gặp nạn, Thương Quốc đang muốn ra tay với Mãng Quốc ta, Thừa Tướng đại nhân định giải quyết thế nào?
Trong điện, Hoàng đế Mãng Quốc thở dài hỏi Thừa Tướng Ngô Ung.
Thân phận của Ngô Ung này cũng không tầm thường. Bản thân ông ta là Hoàng tộc của Ngô Quốc, sau khi Ngô Quốc bị tiêu diệt, Sở Quốc và Mãng Quốc cùng phân chia lãnh thổ của nó, nhưng cách thức hai nước đối xử với Hoàng tộc của Ngô Quốc lại không hề giống nhau. Hễ là người rơi vào trong tay Sở Quốc đều sẽ chịu một số hình phạt như của Thương Quốc, như cắt thịt các loại, đều rất tàn khốc. Mãng Quốc thì ngược lại, vẫn tính là đối xử tử tế với Hoàng tộc của Ngô Quốc. Cho nên, Ngô Ung này một mặt đối diện với hiện thực, cùng lúc cũng muốn báo thù Sở Quốc, vì thế cũng một lòng một dạ với Mãng Quốc. Trải qua nhiều năm phấn đấu, cuối cùng trở thành Thừa Tướng Mãng Quốc.
Ông ta giống Hoàng đế Mãng Quốc, cũng hận Thương Quốc. Dù sao năm đó Thương Quốc chính là nước đầu tiên gây khó dễ cho Ngô Quốc, lúc này mới làm cho bốn phía của Ngô Quốc đều gặp địch, cuối cùng bị mất nước.
- Bệ hạ... quyết ý chống lại Thương sao?!
- Mãng Quốc ta đã lập nước được mấy trăm năm, rất nhiều tổ tiên hăng hái phấn đấu, lúc này mới có được như ngày hôm nay, ít nhất cũng phải chết cương liệt, chết ở trên chiến trường.
- Thần... Thề chết theo Bệ hạ!
- Vậy thì chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị chiến tranh. Sớm muộn gì cũng phải đánh một trận.
- Thần tuân lệnh Bệ hạ!
Màn đêm buông xuống, Hoàng đế Mãng Quốc còn chưa kịp triệu tập quần thần bàn bạc, quân báo khẩn cấp của tướng quân thám báo đã bay đến trên bàn.
Quân đoàn Quy Nghĩa của Thương Quốc đã phá được Khang Thành, Hoàng đế Khang Quốc đã bị bắt, bị giải tới Thương Quốc. Quân Tấn dưới quyền Tần Kham nhiều lần tập kích quấy rối dân thường, đã bị dân chúng phỉ nhổ, lại còn phải rút lui vào trong đồi núi mấp mô ở phía bắc Khang Quốc.
Hoàng đế Mãng Quốc nhìn quân báo, trong lòng đau khổ than một tiếng. Sợ rằng đại quân Tần Kham này cũng sắp bị diệt tới nơi rồi, hy vọng liên quân ba nước có thể ngăn cản được quân Thương lại càng nhỏ hơn.
Hoàng đế Mãng Quốc leo lên long liễn, chạy tới phủ của Thừa Tướng Ngô Ung, tự mình trao ấn tín binh tướng và quân báo vào trong
tay ông ta.
Hoàng đế Mãng Quốc chỉ nói một câu:
- Cuộc đại chiến tương lai, trẫm sẽ tự mình làm tiên phong cho đại quân, vì nước chống lại kẻ xâm lược.
Ngô Ung không nói gì, chỉ khom lưng với Hoàng đế Mãng Quốc một cái thật sâu.
Ngày hôm sau, lại có một lá thư được truyền đến.
Cuộc chiến giữa liên quân ba nước và quân Thương ở Cự Dã, máu chảy thành sông, ngã xuống tới trăm vạn, liên quân thua nhỏ đã rời
khỏi Cự Dã.
Trong cùng ngày, lại truyền ra tin tức quân Thanh Long đã tăng binh lên năm vạn, đột phá cứ điểm ở biên cương, một đường đánh tới Mãng Thành.
Mãng Thành vốn có vị trí cách biên giới không xa!
Ba tin tức cùng tới giống như hòn đá lớn ném xuống hồ, trời đất Mãng Thành liền thay đổi.
Các đại thần tức giận gây khó dễ, đồng loạt dẫn theo binh lính riêng xông vào Hoàng cung, ép Hoàng đế hạ lệnh cho cả nước đầu hàng Thương Quốc.
Dưới một đám đuốc, Hoàng đế Mãng Quốc đứng thẳng ở trên bậc thang lát đá, kiên quyết từ chối sự cưỡng bức của các nguyên lão.
Hoàng đế Mãng Quốc nói đầy vẻ hùng hồn:
- Hơn trăm năm qua, Mãng Quốc mở rộng lãnh thổ, quốc lực phát triển đến nay, có thể nói là lấy võ để đứng trong thiên hạ! Mà Thương Quốc là quốc gia như hổ như sói, lấy quân lực ép tới, chúng ta đầu hàng chính là bán đứng cơ nghiệp của tổ tông, là hành vi nhát gan. Cho dù hiện nay Mãng Quốc ta có yếu thế, nhưng sao có thể cam lòng để nó sỉ nhục?
Sau khi hắn nói ra mấy câu cứng rắn này, binh lính riêng của các thế gia và quý tộc đều yên tĩnh, ánh mắt nhìn Hoàng đế xưa nay xa lạ lại có chút tôn kính.
Cảnh tượng kỳ lạ này dĩ nhiên đã dẫn tới các nguyên lão của những thế gia kia nổi giận.
Ban đầu, lần này nói dễ nghe là dẫn binh lính riêng vào cung, thật ra chính là đang ép cung, chủ động đầu hàng Thương Quốc, bảo vệ được vinh hoa phú quý hiện có. Bằng không chờ đến lúc đó sẽ bị tiêu diệt, làm gì còn nhớ tới cái gì là xấu hổ với mặt mũi?
Theo mọi người thấy, lợi ích mới là vĩnh viễn.
Tự cam chịu nhục?
Chỉ có đứa trẻ mới bàn về đúng sai, mới bàn về vinh dự chó má gì đó!
Tính mạng quan trọng hơn, già trẻ trong gia tộc quan trọng hơn!
Trong giây lát, các đại thần thế tộc đều không ngừng quát mắng tư binh của mình.
Cuối cùng, tư binh và con em thế tộc vẫn tấn công về phía Hoàng đế Mãng Quốc.
Hai bên chiến đấu với nhau, ở trước bậc thềm của Hoàng cung, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Đúng vào lúc này, Ngô Ung dẫn đầu một đội kỵ binh chạy tới, giết chết con cháu thế tộc ngang nhiên tấn công, truy nã tất cả các nguyên lão làm loạn.
Căn cứ vào truyền thống của Mãng quốc, hễ là người tham dự vào cung biến đều bị phán tội chết, những người quan trọng và chủ mưu còn bị giết hết cả tộc.
Nhưng mà, Hoàng đế Mãng Quốc lại lập tức hạ lệnh:
- Cung biến lần này là chuyện đặc biệt, lập tức lôi kẻ chủ mưu ra chém đầu! Người tham dự bạo động và người trong tộc của những kẻ này, chỉ cần bằng lòng tử chiến đối đầu với Thương Quốc, tất cả đều không truy cứu!
Hoàng đế Mãng Quốc vừa dứt lời, đám tư binh làm loạn đều reo hò "Tử chiến chống Thương", tất cả đồng loạt tìm nơi nương tựa dưới quyền của Ngô Ung.
- Chỉnh đốn thành trì, theo trẫm đi tới biên giới!
Hoàng đế Mãng Quốc hét một tiếng ra lệnh, chỉ một đêm, trong Mãng Thành đã máu chảy thành sông.
Mười mấy nguyên lão đại thần đều bị giết, mấy trăm con cháu của nguyên lão đều bị tiêu diệt, rất nhiều thê thiếp không biết tình hình trong triều chính thế nào, chỉ biết nghe lệnh của phu quân đều tự sát. Trong lúc hỗn loạn, rất nhiều trẻ sơ sinh, trẻ con, thiếu niên và phụ nữ không phải bị nhổ cỏ tận gốc thì cũng trôi dạt khắp nơi, không biết sẽ đi về đâu...
Một cảnh tượng gió tanh mưa máu.
Năm ngày sau, Hoàng đế Mãng Quốc tự mình hạ lệnh, chiêu mộ dân phu trên quy mô lớn, thân chinh đi về phía đông.
Ở dưới sự cưỡng bức của hoàng quyền, những nam, nữ, già trẻ không chết trong lúc hỗn loạn đều cầm trường mầu, đao, kiếm lên, xếp thành đội thành quân. Tất cả lương thực, tiền của, hàng hóa, dê, bò, heo, gà, rượu, đồ nhắm và trang phục đều bị vơ vét hết, chất thành từng ngọn núi nhỏ ở trước cửa thành, mặc cho người ăn, uống cạn, thoải mái dùng.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Ngô Ung nhận được lệnh của Hoàng đế, kiểm kê nhân số của tất cả quân trong thành, tên họ mỗi người đều được khắc vào trên tường đá ngoài cửa thành.
Hoàng đế Mãng Quốc chuẩn bị một lúc, lập một tế đàn ở dưới tường thành, than thở khóc lóc, báo cáo với trời đất và tổ tiên về tình cảnh của Mãng Quốc, khẩn cầu ông trời và tổ tông phù hộ.
Cuối cùng, Hoàng đế Mãng Quốc bước đến con đường lát đá xanh dưới của thành, rút ra loan đao chém đứt tay bốn ngón tay trái, viết mấy chữ lớn màu đỏ tươi trên con đường lát đá xanh... Chém giết Thanh Long, bảo vệ lãnh thổ đất nước!

Bạn cần đăng nhập để bình luận