Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 339: Kết Thúc Phạt Tấn

Chương 339: Kết Thúc Phạt Tấn

=== oOo ===


Tần Kham cứng miệng, không biết trả lời như thế nào.

Trâu Cát nói cũng đúng, rất nhiều binh mã vẫn còn đang bị mắc kẹt ngoài tiền tuyến, sau khi hắn trở về lập tức chạy tới doanh trại để hưng sư vấn tội, làm gì có tâm tư chờ ở trên tiền tuyến nữa?

- Hừ! Vứt bỏ chức trách để chạy trốn, đây chính là Đại tướng sao? Người đâu, nghe bản tướng ra lệnh, điểm binh xuất phát, đi tiếp ứng các huynh đệ bị kẹt ở tiền tuyến!

Trâu Cát quát to một tiếng.

- Rõ!

Tiếng trống ầm vang, sau đó đại quân nhanh chóng tập hợp, tiến đến Trần Bộ Quan.

Ở phía sau, Tần Kham cau mày khi bị bỏ sang một bên.

Chuyện này, hình như có chút không đúng...

...

Mấy ngày sau, tin tức truyền về từ Tây cảnh, Tần Kham xuất binh liều lĩnh, bị liên quân bao vây ở ngoài thành, may mắn được đại quân Trâu Cát tương trợ, lúc này mới tránh khỏi nguy cơ toàn quân bị diệt, giữ được Trần Bộ Quan, ngăn cản được liên quân bên ngoài.

Sau khi tin tức được truyền khắp Tấn Quốc, hình tượng Trâu Cát lập tức cao lớn, dân gian trăm họ người người xưng tụng, được coi là nhân vật anh hùng.

Đáng thương cho Tần Kham, hạnh khổ trấn giữ Tây cảnh một năm, chỉ trong một đêm công lao đã hoàn toàn không có, ngược lại còn bị đội cho cái mũ bất tài.

Sau trận đánh này, các công việc phòng ngự ở Trần Bộ Quan nhất định sẽ rơi vào trong tay Trâu Cát.

Tần Kham dẫn theo tàn binh bại tướng, trợ giúp canh phòng.

Hoa Ôn Kỳ, người ở Vương Kỳ phía xa càng lo lắng hơn.

Trâu Cát là người như thế nào, hắn rất rõ ràng, lại kết hợp với lá thư của Tần Kham, khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lo sợ.

Bây giờ, dưới quyền Trâu Cát có đến hơn một trăm vạn binh sĩ, danh vọng đang dâng cao khắp Tấn Quốc, cũng chỉ có mình mới có thể ngăn chặn được.

Nếu như, Trâu Cát này thật sự rắp tâm hại người, Tấn Quốc thật đúng là xong đời rồi!

Cơ hồ trong lúc này, hắn lại nhận được thư của Dương Mộc.

Tình thế bây giờ thật sự rất nghiêm trọng!

Rất rõ ràng, Thương Quốc có ý để cho Ninh Vương lên ngôi hoàng đế. Nếu như nói Trâu Cát và Thương Quốc không có lui tới, đánh chết hắn cũng không tin.

- Lui thôi, vùng đất Vương Kỳ to lớn này, nên để cho các nước tranh nhau chết sống thì hơn.

Hoa Ôn Kỳ thở dài một hơi, lập tức sai người nổi trống tụ tướng, sau đó tuyên bố chuẩn bị việc rút quân.

Đầu tháng 12, quân Tấn rút lui khỏi Vương Kỳ.

Quân Thương và quân Sở tiến vào Vương Kỳ, còn việc kinh đô này thuộc về ai, sẽ tạm thời do hai phe cộng quản, sau khi nghị hòa kết thúc, hai bên sẽ thỏa thuận lại.

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ thiên hạ đều nhốn nháo.

Quân Tấn rút khỏi Vương Kỳ, điều này có nghĩa gì?

Há chẳng phải nói, các mục tiêu lúc đầu đặt ra trong lần hợp minh Thương Thành đều đã đạt được?

Từ lúc này, Tấn Quốc sẽ không còn bá quyền!

Phải biết, một quốc gia muốn làm bá chủ không phải chỉ cần quốc lực là đủ, mà phải từng chút từng chút tích lũy uy tín, để cho các nước láng giềng đều thần phục, sau đó qua một lần hội minh, các nước bày tỏ lòng uy thuận, lúc này mới coi như xác lập bá quyền.

Bá chủ, có một phần quyền lực của Thiên tử, chẳng qua là phiên bản kém hơn mà thôi.

Tấn Quốc sau lần đại bại này, uy tín không còn nữa, cho dù quốc lực có khôi phục lại, cũng không có khả năng đạt được sức ảnh hưởng như trước kia.

Vì vậy, một tháng sau đó, các nước thường xuyên gửi thư từ qua lại.

Liên quân ba nước cũng rút ra khỏi Tấn Thành, đóng quân trong mấy tòa thành trì ở phía sau, ký kết hiệp định đình chiến.

Ninh Vương dẫn đầu đám hoàng tộc, bận bịu chỉnh đốn đại quân cần vương, làm chuẩn bị cho việc đăng cơ sau đó.

Nguyễn Quốc cũng không còn khăng khăng muốn để cho Hưng Vương lên ngôi nữa, dẫu sao ở trong toàn bộ hành trình phạt Tấn, liên quân bốn nước cũng không có biểu hiện nào quá xuất sắc, ngay cả Tấn Thành cũng là Thương Quốc dẫn theo liên quân đánh hạ. Bây giờ có Trâu Cát trấn giữ Trần Bộ Quan, đại thế đã không thể trái, Nguyễn Quốc cũng không thể nào lui binh vào lúc phân chia chiến lợi phẩm được.

Nói khó nghe một chút, vào lúc này coi như Dương Mộc có cầu Nguyễn Quốc lui binh, Nguyễn Quốc cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Cho nên, trong tình huống này, Thương Quốc lần nữa lấy danh nghĩa Thiên tử đưa ra chiếu cáo —— Vào tháng 2, sẽ tổ chức Hội minh ở Thương Thành lần thứ hai!

Ngay khi chiếu cáo truyền ra, lại xuất hiện một phen chấn động.

Các phe xuất binh trong lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Rất rõ ràng, đây là một lần hội minh phân chia chiến quả.

Một ít nước nhỏ phía Tây liền lập tức lên đường.

Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc mang theo không ít đại thần giỏi về đàm phán, vội vã lên đường.

Vì để tránh gây thêm rắc rối, Sở Quốc cũng tạm ngừng chiến tranh với Ngô Quốc, tập trung toàn bộ tinh lực vào lần nghị hòa này.

Lần nghị hòa này, chính là một trận giao phong khác!

...

Bông tuyết lạnh lẽo rơi trúng gò má, đưa mắt nhìn tới là một vùng tuyết mênh mông.

Mùa đông ở Tấn Quốc vừa ẩm vừa lạnh, tuyết bay khắp trời, rơi trên người tạo thành từng vệt nước.

Thời gian vội vàng trôi, các quốc vương đã lên đường đến Hội Minh.

So với Hội Minh Thương Thành lần đầu tiên, đường xá lần này hiển nhiên ngắn hơn nhiều, bởi vì có thể trực tiếp đi qua biên giới Tấn Quốc, hoặc từ Vương Kỳ đi đến. Ví dụ như Nguyễn Quốc, Vũ Quốc, Ngụy Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc, khi khởi hành liền trực tiếp tiến vào Thương Quốc.

Những ngày tuyết rơi, sự tiện lợi của đường xá một lần nữa được thể hiện ra.

Nếu như là con đường đất bình thường, không chỉ khó đi gấp mười lần, còn phải phòng bị xem có những cái hố bị che đậy hay không.

Khi đến Thương Quốc thì khác hoàn toàn, chỉ cần đi đường ray, để cho những con ngựa được phủ vải lên móng kéo đi, so với đi con đường bằng phẳng vào ngày nắng còn nhanh hơn nhiều.

Vừa an toàn, vừa nhanh chóng, vừa thuận tiện, quân chủ các nước rối rít động tâm.

...

Bên trong Thương Thành, Dương Mộc vừa mới trở về cung không lâu.

Lúc này đã qua tám năm, trong vô tình, hắn sống ở thành Nhạc Nguyên đã gần một năm.

Vừa mới trở về cung, thậm chí cũng không ở nghỉ ngơi ở hậu cung, hắn đã lập tức cho gọi các đại thần Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể tới bàn quốc sự.

Vua tôi gặp nhau, các thần tử đầu tiên đương nhiên muốn chúc mừng một phen.

Lần đại chiến này vai trò của Thương Quốc cực kỳ trọng yếu, ở trong lòng tất cả dân chúng Thương Quốc, lần này tương đương với việc Thương Quốc đã đánh bại Tấn Quốc, người dân vô cùng hứng khởi, lúc nhìn thấy các đội buôn ngoại quốc thì ánh mắt đều thay đổi, cử chỉ trong lúc nói chuyện để lộ ra một sự tự tin, từ trong xương bắt đầu xuất hiện cảm giác ưu việt.

Dĩ nhiên, Dương Mộc không có nhiều sức lực để nghe nịnh bợ, chuyện hắn trở về cung cũng không truyền ra, bây giờ phần lớn người dân vẫn còn không biết hắn đã trở về cung.

Vua tôi sau một phen trao đổi, tổng kết ra một vài điểm chính.

Thứ nhất, lương thực tăng giá.

Không chỉ đơn giản là tăng giá không thôi, các gia đình bình dân đều đã bắt đầu lên núi tìm rau củ dại ăn, những gia đình giàu có hơn một chút đã bắt đầu chi tiêu dè dặt.

Giá lương thực vẫn nằm dưới sự kiểm soát của quan phủ. Mặc dù chỉ tăng ba lần, nhưng mà lượng nhập có giới hạn, một lô gạo vừa vào thị trường, rất nhanh sẽ bị mua hết, coi như đã ngừng việc chưng cất rượu gây lãng phí gạo, nhưng cũng như muối bỏ biển.

Rất nhiều địa khu, phải phụ thuộc vào sự phân phối của quan phủ, lúc này mới đảm bảo không dẫn tới việc đầu cơ tích trữ và không xảy ra nạn đói.

Thứ hai, Bộ Công thương và Quốc Khố tổn thất nặng nề.

Một năm này, bị chiến tranh ảnh hưởng khiến nhiều đội buôn ngừng hoạt động, đơn đặt hàng của Bộ Công thương đa số đến từ một số nước nhỏ.

Quốc khố cũng tiêu hao hơn phân nửa, mấy tháng qua, bởi vì lo âu chuyện chiến sự, Hộ Bộ căn bản không dám phê duyệt những khoảng ngân sách lớn, dẫn tới rất nhiều kế hoạch bị mắc cạn.

Thứ ba, chính là nhân lực.

Một năm này, dân gian điều động mấy triệu dân phu dùng làm hậu cần chống đỡ, dẫn tới chuyện đồng áng hoang phế. Trước mắt lập tức phải thực hiện cày bừa vụ xuân, cho dù tiền tuyến đã ngưng chiến, cũng vẫn là cần hơn triệu dân phu, dân chúng không chịu nổi gánh nặng.

Nếu không kịp thời cày bừa vụ xuân, vụ thu hoạch năm nay sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, năm sau cuộc sống dân chúng Thương Quốc nhất định sẽ rất khó khăn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận