Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 243: Lựa Chọn

Chương 243: Lựa Chọn

=== oOo ===


Trực tiếp giở đến cuối cùng?

Dương Mộc thấy hơi kì lạ, trải tấu chương ra, trực tiếp nhìn đến một đoạn cuối cùng, nhất thời rất kinh hãi.

Chuyện này...

Hồng quốc, Sơn Quốc, Tống Quốc, Triệt Quốc, Vũ Quốc, Phong Quốc...

Mười mấy quốc gia đều mời Thương Quốc xuất binh phạt Ngụy, đồng thời nói rõ tất cả đều đi theo bá chủ Tấn Quốc, hi vọng Thương Quốc thâm hiểu đại nghĩa, không nên bởi vì trở mặt với Tấn Quốc mà đoạn giao với các quốc gia.

Rõ ràng đây là một bức thư có chứa ý nghĩa uy hiếp, tuy rằng không phải là quốc thư, thế nhưng ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng.

Hoặc là xuất binh phạt Ngụy, hoặc là đi ngược lại với liên minh do Tấn Quốc chủ đạo.

Nếu như lựa chọn cái trước thì mọi người tiếp tục làm bằng hữu, quan hệ ngoại giao và thương mại cứ bình thường mà tiến hành.

Nếu như lựa chọn cái sau, như vậy thật không tiện, Tấn Quốc nói như thế nào thì mọi người chúng ta liền làm vậy, Tấn Quốc muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Thương Quốc thì mọi người chúng ta cũng đoạn tuyệt qua lại với Thương Quốc.

Quả thật rất bá đạo!

Sắc mặt Dương Mộc không tốt lắm. Đây rõ ràng là nắm lấy điểm yếu của Thương Quốc, nếu như dùng phương pháp này đoạn tuyệt hợp tác với các quốc gia thì đả kích đối với kinh tế Thương Quốc nhất định sẽ rất lớn.

Bởi vì, ba hàng hóa của Thương Quốc —— Giấy, sách, quần áo đều không phải là vật phẩm quá cần thiết gì, các quốc gia nếu thiếu đi những thứ đồ này cũng có thể vận chuyển bình thường, quý tộc cao tầng thì có thể dùng tiền mua từ quốc gia khác.

Tóm lại là một câu, thủ đoạn của các quốc gia là dùng kinh tế bức bách Thương Quốc, chỉ cần Thương Quốc không tham gia liên minh phạt Ngụy thì sẽ phải chịu sự chống lại của các nước, không cho phép đội buôn đi tới.

Bình tĩnh mà xem xét, hiện nay Dương Mộc đang có tài chính sung túc ở trong tay, cũng không cần phải lo lắng về tổn thất kinh tế.

Thế nhưng những tiểu đệ này của Tấn Quốc, thực lực của mỗi người đều không yếu, mối đe dọa về quân sự đối với Thương Quốc trong tương lai mới là lớn nhất.

Thời điểm hội minh trước đó, Hồng Quốc xuất binh hai mươi vạn, Sơn Quốc xuất binh hai mươi vạn, Tống Quốc xuất binh mười vạn, Triệt Quốc xuất binh tám vạn, Vũ Quốc xuất binh mười sáu vạn, những binh lực này chỉ là một phần nhỏ của các quốc gia, chủ yếu là đi theo phía sau Tấn Quân để kiếm chút lợi ích.

Có thể thấy được thực lực của những quốc gia này dù không bằng Thịnh Quốc, nhưng cũng cách nhau không xa.

Nếu như đứng về phía đối lập với liên minh phạt Ngụy, tương lai sẽ phải đối mặt với toàn bộ áp lực từ liên minh, tình cảnh giống như Ngụy Quốc hôm nay vậy, có thể bị tươi sống kéo chết.

- Đúng rồi, Nguyễn Quốc đâu? Cuộc chiến phạt Ngụy này, ngoại trừ Tấn Quốc chính là Nguyễn Quốc xuất lực nhiều nhất, Nữ hoàng Nguyễn Quốc có ý gì không?

Dương Mộc hỏi Tần Trường Phong. Dù sao Nguyễn Quốc cũng là một đại quốc, hắn rất hiếu kỳ Nữ hoàng thông minh kia đến cùng sẽ đưa lựa chọn như thế nào.

- Bộ Công thương của chúng ta vẫn chưa thu được công văn từ triều đình Nguyễn Quốc, hiện nay tất cả đều hoạt động bình thường, các loại hàng hóa bán ra ngoại trừ Tấn Quốc thì giao dịch với Nguyễn Quốc là nhiều nhất, quan hệ thương nhân trong dân gian cũng rất tốt.

- Thế à!

Dương Mộc gật gật đầu, thoáng yên tâm một chút. Nguyễn Quốc cũng không lấy quan hệ ngoại giao giữa hai nước để uy hiếp, điểm này đúng là không làm cho người ta thất vọng về minh ước giữa hai nước trước đó.

- Bệ hạ, thần nên làm thế nào để hồi âm những quốc thư kia? Đây cũng là chuyện khiến Bộ Công thương khó xử.

Mặt Tần Trường Phong đầy vẻ khó khăn.

- Hồi âm cái rắm, Bộ Công thương các khanh chỉ phụ trách giao dịch với các nước, chuyện như thế không cần bận tâm đến. Còn Bộ Ngoại giao bên kia...

Dương Mộc trầm ngâm, rốt cuộc là nên tham chiến hay là từ chối, một phong quốc thư này và trước đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Không đi, tập trung tinh lực chiếm đoạt Thịnh Quốc.

Đi, đồng dạng với phải mạo hiểm cắt đứt với Tấn Quốc, thậm chí là toàn bộ liên minh phạt Ngụy.

Dương Mộc không khỏi cảm thán, xem ra những quốc gia này tự cho rằng đã ăn chắc Ngụy Quốc nên vội vã tìm kiếm quả hồng mềm tiếp theo.

Ồ?

Vì sao nhất định phải chấp nhận theo liên minh phạt Ngụy?

Ngụy Quốc, còn có thể cứu không?

Linh quang chợt lóe, Dương Mộc triển khai một suy nghĩ mới. Tuy rằng Ngụy Quốc đang bị các nước tấn công mạnh đến liên tục bại lui, thế nhưng dù sao cũng là một đại quốc đã sừng sững mấy trăm năm, thực lực mạnh mẽ, gốc gác thâm hậu, là nước có năng lực tranh bá với Tấn Quốc và Sở Quốc, binh lực trong nước lên tới mấy trăm vạn, không thể một trận liền mất sạch.

Nói Ngụy Quốc đánh không lại Tấn Quốc, còn không phải là do hậu cần bổ sung không kịp, bách tính trong nước không thể nhanh chóng chuyển hóa thành binh lính để ra trận giết địch.

Giống như trận chiến Trường Bình giữa Tần Triệu trong lịch sử, thực sự là bởi vì Triệu Quát lý luận suông nên mới dẫn đến chiến bại sao?

Trước sau Triệu Quốc tổng cộng đã chết bảy mươi vạn đại quân, song phương giằng co mấy năm, sức sản xuất của Triệu Quốc theo không kịp, lương thảo lại là một vấn đề lớn, hậu cần cũng sắp kiệt sức.

Mà bên Tần Quốc tuy rằng chiến tuyến dài hơn, nhưng từ lúc mấy chục năm trước đã chỉnh đốn Ba Thục ở phía Nam, không chỉ có chế độ công huân tước tiên tiến, mà lương thảo hậu cần cũng bảo đảm, quốc lực mạnh hơn Triệu nhiều.

Triệu Vương sợ nếu tiếp xuống sẽ bất lợi đối với Triệu, liền thay danh tướng thiên về phòng thủ Liêm Pha, đề bạt Triệu Quát. Triệu Quát theo ý của Triệu Vương thay đổi an bài phòng ngự và quân quy, sau khi thay đổi liền tổ chức tiến công.

Tần Quốc cũng âm thầm đổi soái tướng Bạch Khởi, Bạch Khởi nhằm vào nhược điểm nóng lòng cầu thắng của Triệu Quát, giả vờ bại lui về phía sau, dụ địch thoát khỏi trận địa rồi triển khai chia cắt bao vây, tiêu diệt tác chiến từ các phương, cuối cùng thu được thắng lợi.

Tình huống này cũng gần giống với Ngụy Quốc hiện nay?

Nam bắc đông tây đều bị liên minh phạt Ngụy bao vây, có thể nói là chặt đứt quan hệ của Ngụy Quốc với các quốc gia, đội buôn bởi vì hết lần này tới lần khác gặp phải cướp giật nên cũng không dám xuất ngoại, dù trong quốc khố có trữ nhiều hàng đi nữa cũng không cách nào biến thành vật tư chiến lược.

Tốc độ tiêu hao vượt xa tốc độ sinh sản, Ngụy Quốc đang không ngừng tiêu hao, nhưng không có biện pháp nào để bổ sung, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân đội tiền tuyến liên tục bại lui, không có lực phản kích.

Theo lý thuyết thì chiến tranh của đại quốc cũng không khác với tiểu quốc, thường thì một hồi chiến sự sẽ được khai triển rất lâu, số lượng quốc dân đã không phải chuyện quan trọng, chủ yếu chính là sức sản xuất.

Lúc bình thường thì quốc dân tỉ lệ với quân đội có thể đạt đến 20:1, dù là trên trái đất thế kỷ hai mươi mốt, quốc gia ở phía Đông Bắc của Trung Quốc cũng đã đạt đến ngưỡng này. Thời kỳ chiến quốc, tỉ lệ giữa binh sĩ và bách tính có thể là 5:1, nói là toàn dân đều là binh cũng không quá đáng.

Nhân khẩu của Ngụy Quốc ít nhất cũng là năm, sáu ngàn vạn đi?

Sáu, bảy ngàn vạn, nếu tập hợp thanh niên trai tráng lại để tham chiến thì tuyệt đối sẽ đủ, dù tiền tuyến có bị tiêu hao, phía sau cũng có thể không ngừng bổ sung.

Khiếm khuyết chính là trang bị hậu cần.

Thương Quốc có khả năng giúp đỡ một tay không?

Trong lòng Dương Mộc nổi lên một ý nghĩ. Nếu như Thương Quốc có thể trợ giúp Ngụy Quốc một ít binh khí hay đồ vật gì đó, thì có thể ảnh hưởng đến cục diện chiến tranh hay không?

- Bệ hạ, xin hỏi Bộ Ngoại giao nên đáp lại Tấn Quốc thế nào?

Thấy Dương Mộc chậm chạp không đưa ra quyết định, cũng không lên tiếng, Tần Trường Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Như vậy đi, trả lời Tấn Quốc là Thịnh Quốc liên tục có va chạm ở biên cảnh Đại Thương ta, trái với minh ước ở Tấn Thành, hy vọng Tấn Quốc giúp đỡ Thương Quốc ta nghiêm trị Thịnh Quốc, đến lúc đó trẫm sẽ phái binh phạt Ngụy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận