Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 249: Quặng Sắt

Chương 249: Quặng Sắt

=== oOo ===


- Quân thần Thịnh Quốc các ngươi khinh người quá đáng, trẫm cũng sẽ không nhiều lời. Lần này nếu như muốn đàm phán, nhất định phải một lần tiến cống lên năm mươi triệu lượng bạc trắng, nếu không thì ngày khác thiên binh tấn công, tất sẽ làm cho quân thần Thịnh Quốc các ngươi hóa thành tro bụi!

Hit...zz ——

Lời này vừa nói ra, bên trong cung điện nhất thời vang lên tiếng hít khí lạnh, tất cả mười mấy viên sứ thần Thịnh Quốc đều kinh hãi đến biến sắc.

Năm mươi triệu lượng bạc?

Dù cho là một năm trước lúc còn toàn thịnh nhất, Thịnh Quốc cũng phải mất đến bảy tám năm mới có thể tập hợp đủ số bạc như vậy. Một khoản bạc lớn như thế, không phải là nói có là có.

Lấy tình hình tài lực hiện giờ của Thịnh Quốc, làm sao có thể cầm ra được?

Mười triệu lượng bạc đã là cực hạn, năm mươi triệu lượng bạc, e rằng toàn bộ quý tộc cũng phải nôn hết rồi.

Đoàn sứ thần Thịnh Quốc đều đã từng nghe nói, sau khi quân đoàn Thanh Long công phá Hoàng thành Động Quốc đã cướp đoạt quốc khố, xét nhà toàn bộ đám quý tộc một lượt, tổng cộng đoạt tới một trăm bốn mươi triệu lượng bạc. Bọn họ sẽ không phải cho rằng Thịnh Quốc cũng cầm được ra nhiều bạc như vậy chứ?

Phải biết, tình hình Thịnh Quốc có chút khác so với Động Quốc.

Thứ nhất, trải qua hai lần đại chiến, quốc khố Thịnh Quốc trên căn bản đã bị chuyển hết rồi.

Thứ hai, bên trong Thịnh Quốc là tồn tại phân phong, việc trong nhà đám Hoàng tộc và quý tộc kia có cất chứa một lượng vàng bạc châu báu lớn là đúng. Nhưng chung quy đó là tài sản riêng, coi như là Hoàng Đế Thịnh Quốc cũng không có quyền điều phối.

- Bệ hạ, Thịnh Quốc thần nhiều năm tiêu hao liên tục, bên trong quốc khố thực sự đã không còn thừa bao nhiêu tiền bạc. Ngài xem, có thể dùng những khác không?

Mẫn Thiện Nghị thỉnh cầu với sắc mặt bi ai.

Mặc dù biết rằng hi vọng không lớn, nhưng thân là sứ thần phụ trách buổi hoà đàm, hắn vẫn quyết tâm nói ra tình huống chân thực, miễn cho người nghe không nắm rõ thực tế.

- Có thể!

Hả? Có thể, có thể?

Vốn Mẫn Thiện Nghị đã tính toán tốt ở trong lòng, nếu sau khi bị từ chối thì nên làm gì. Thế nhưng không nghĩ tới, Hoàng Đế Thương Quốc vừa mở miệng đã lập tức đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn.

Hoàng Đế Thương Quốc không muốn bạc ư?

Lẽ nào, còn có cái gì quan trọng hơn so với bạc?

Cắt đất?

Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ dần xuất hiện ở trong đầu Mẫn Thiện Nghị. Đúng là có khả năng này! Xưa nay, các quốc gia giáp nhau hoà đàm, không phải cắt đất thì chính là đền tiền. Lấy tình hình hiện tại Thương Quốc đang chiếm cứ ưu thế, đưa ra yêu cầu cắt đất cũng là điều hợp lý.

Nếu như trở lại ba tháng trước đây, Thịnh Quốc cắt nhường mười mấy tòa thành trì cũng không sao. Nhưng mà hiện tại, khắp dải biên giới Thịnh Quốc đã xây dựng cấu trúc công sự phòng ngự với quy mô lớn, đầu nhập vào một lượng lớn nhân lực vật lực tài lực, bất luận cắt nhường một mảnh thành trì nào cũng đều tương đương với việc cánh cửa của Thịnh Quốc bị mở ra. Vạn nhất Thương Quốc lần thứ hai tiến công, biên quan sẽ không thể đủ sức chống lại.

Bên cạnh, những sứ thần Thịnh Quốc còn lại cũng đều có sắc mặt quái dị. Lần này đội ngũ Thịnh Quốc đi sứ có tổng cộng hơn ngàn người, ngoại trừ tùy tùng thì người còn lại đều là nhân vật trọng yếu trong các bộ của triều đình, mười mấy người trong đó càng có vai trò quan trọng hơn.

Sở dĩ đồng thời tiến cung đàm phán, chính là vì có thể làm hết sức giúp Thịnh Quốc tranh thủ một ít chỗ trống. Thế nhưng từ tình huống trước mắt xem ra, Thịnh Quốc căn bản không có quyền cò kè mặc cả, đến ngay cả việc bản thân thực sự không chịu đựng nổi muốn đánh đổi, đều cần cầu xin đối phương chủ động nhượng bộ.

Còn có điều gì thất bại hơn so với điều này?

Từng người trong sứ đoàn Thịnh Quốc đều tập trung tinh thần, chờ đợi câu nói tiếp theo từ Dương Mộc.

- Thịnh Quốc các ngươi không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy, thế thì có thể dùng hàng hóa thay thế phần còn lại.

Dương Mộc lạnh nhạt nói

Hàng hóa?

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, trong lòng lập tức trở nên thư thái hơn.

Cái gì gọi là hàng hóa?

Chỉ cần không phải thổ địa là được rồi.

Không đền tiền, không cắt đất, còn lại thì tùy tiện.

- Kính xin Bệ hạ nói rõ cho!

Mẫn Thiện Nghị chắp tay, bái hỏi.

- Từ lâu đã nghe tiếng Thịnh Quốc có khoáng sản phong phú, quặng sắt rất nhiều, không bằng cứ lấy quặng sắt thay thế đền tiền, được chứ? Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của trẫm rồi, nếu như ngay cả việc này mà Thịnh Quốc các ngươi cũng chối từ, vậy cũng đừng trách trẫm trở mặt vô tình.

Quặng sắt?

Sắc mặt Mẫn Thiện Nghị hiện lên chút hoảng hốt, trong lòng đột nhiên chìm xuống.

Làm Thái tử của một nước, từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng như một Thái tử, đương nhiên hiểu rõ quặng sắt đại biểu điều gì.

Từ một loại ý nghĩa nào đó để nói, quặng sắt tinh luyện ra gang, tuy rằng không quý giá bằng bạc, thế nhưng không thể phủ nhận, sản lượng quặng sắt đại biểu cho năng lực sản xuất đồ sắt của một cái quốc gia, trực tiếp nhất chính là binh khí.

Lấy quặng sắt thay thế bạc, nhìn qua thì dường như rất có lời. Nhưng nếu như tỉ mỉ cân nhắc về những vấn đề phía sau, vậy thì không thể nghĩ đơn giản như thế.

Vì sao?

Dù gì cũng là mấy chục triệu lượng bạc mà!

Coi như quặng sắt chỉ có giá một ngàn lạng bạc, số lượng cũng lớn đến mức đáng sợ.

Thương Quốc lập tức muốn nhiều quặng sắt như vậy, có dụng ý gì?

Mở rộng quân đội!

Ngoại trừ mở rộng quân đội thì không tìm được ra lý do nào khác. Nhưng một lần lại cần nhiều binh khí như vậy sao?

Phải biết, quặng sắt khó có thể cất giữ, coi như là sau khi tinh luyện thành gang cũng rất dễ dàng rỉ sét, dùng không đến mấy năm liền sẽ biến thành một đống đồ đồng nát, không thể tái sử dụng. Khi các quốc gia cần dùng đến thì bình thường đều là trực tiếp khai thác, không có chuyện mang đi cất giữ.

Mà mọi người đều biết, Thương Quốc có một loại phương pháp tinh luyện đặc biệt, binh khí rèn đúc ra không dễ dàng rỉ sét, mỗi một kiện đều là binh khí bách luyện. Hiện nay, ngoại trừ Nguyễn Quốc có thể lấy thân phận minh hữu mua được một ít, các quốc gia còn lại cũng chỉ có trông mà thèm.

Rất rõ ràng, sở dĩ Thương Quốc nói ra yêu cầu như thế là bởi vì quặng sắt trong nước cung không đủ cầu, từ nước ngoài mua tới thì đường xá xa xôi, thành phẩm đắt đỏ, vì thế mới đánh chủ ý vào trên thân Thịnh Quốc.

Một khi Thương Quốc mở rộng quân đội với quy mô lớn, tương lai khẳng định sẽ dùng để đối phó với Thịnh Quốc.

Lúc trước Thịnh Quốc và Động Quốc cũng là như thế. Vì sao lúc vừa bắt đầu chiến tranh, Thịnh Quốc lại có thể đạt được tiên cơ trước Động Quốc?

Cũng là bởi vì sản lượng quặng sắt của Thịnh Quốc cao hơn rất nhiều so với Động Quốc, khi vừa bắt đầu mở rộng quân lực, Thịnh Quốc liền để các đội binh sĩ thăng cấp binh khí, phân phối cho quan quân cơ sở và binh sĩ càng nhiều đao, lúc này mới để cho quân đội Thịnh Quốc gia tăng sức chiến đấu lên rất nhiều, vào lúc vừa bắt đầu liền chiếm cứ tiên cơ, tiên phát chế nhân.

Thương Quốc muốn mở rộng quân đội, ý đồ thể hiện ra rất rõ ràng.

Thịnh Quốc tiếp thu cái điều kiện này, vậy thì không khác nào uống rượu độc giải khát.

Thế nhưng, dưới tình thế trước mắt, Thịnh Quốc có thể từ chối sao?

Sau khi diệt Động Quốc, Thương Quốc đã phong tỏa Thịnh Quốc lại từ biên giới phía tây và biên giới phía nam, mà phương Bắc lại là cương vực bao la thuộc Tấn Quốc, phía đông là biển rộng mênh mông.

Nghĩ thử xem, một khi Thương Quốc phong tỏa các đội buôn Thịnh Quốc, như vậy Thịnh Quốc sẽ bị khóa lại, không thể nào triển khai giao lưu buôn bán bình thường với bên ngoài.

Tương tự như trước đây, Thịnh Quốc dựa vào vị trí địa lý để thô bạo cắt đứt con đường buôn bán của Thương Quốc.

Trong lòng Mẫn Thiện Nghị thoáng cân nhắc. Từ chối là không thể, một mặt Thịnh Quốc không có nhiều bạc như vậy, mặt khác là Hoàng Đế Thương Quốc khẳng định đã quyết tâm muốn quặng sắt, căn bản không cho phép hắn từ chối.

Điều duy nhất cần cân nhắc chính là, dùng số lượng bao nhiêu quặng sắt để thay thế?

Lấy giá cả bao nhiêu để thay thế?

Làm sao để bàn giao quặng sắt?

Vào ngày nào?

Ngoài ra, Thịnh Quốc còn phải tiến cống bao nhiêu bạc?

Những vấn đề này cũng phải cân nhắc thêm vào. Có thể nói, chỉ cần bất kỳ hạng mục nào trong đó nếu không cân nhắc cẩn thận, cũng có thể trở thành mối họa tiềm ẩn cho Thịnh Quốc, để Thịnh Quốc nằm ở địa vị bất lợi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận