Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 545

Chương 545

=== oOo ===


________________
Một hồi lưu Vong và truy sát này, cho tới khi mặt trời lặn mới bắt đầu kết thúc.
Tám mươi vạn liên quân thất bại tan tác, người chạy thì chạy, người chết thì chết, đầu hàng được sẽ buông giáo đầu hàng, chỉ có số ít
tướng sĩ chân chính trốn về nơi mình đóng quân, hoặc là cự quan mà thủ.
Vốn là có thể nhất CỔ tác khí trực tiếp thu phục càng nhiều thành trì, một lưới bắt hết những tướng sĩ chạy trốn kia lại.
Thế nhưng, sau khi thấy được uy lực của Hồng Y đại pháo, tất cả tướng lĩnh chỉ huy cấp cao đều cho rằng, quân đoàn Huyền Vũ có đầy đủ năng lực công phá những thành trì kia một cách dễ dàng. Vì giảm thiểu thương vong không cần thiết, hôm nay không thích hợp tiếp tục Công thành.
Cho nên, đến khi trời vừa chạng vạng tối, Chu Hi quả đoán hạ lệnh thu binh, áp giải tù binh về doanh, kiểm kê chiến công.
Ngày thứ hai, chiến công chỉ ra, lần này trực tiếp diệt hơn hai mươi vạn quân địch, sĩ tốt quân địch bị bắt làm tù binh hơn hai mươi sáu
vạn, thu được vô số đồ quân nhu và lương thảo.
Tiện thể, liên đới đến chủ soái Nguyễn Quốc, Đại Tướng quân Nguyễn Phú Ninh cũng bị bắt sống.
Chiến công kinh thiên!
Lúc Chu Hi nhìn thấy chiến báo, tay hắn phát run.
Quả thực là trước nay chưa từng có!
Cũng không phải nói lần này diệt được nhiều địch nhất, mà là khi so sánh binh lực tập trung vào và sĩ tốt chết trận, chiến công quả thực quá to lớn.
Quân đoàn Huyền Vũ bên này tổn thất bao nhiêu chứ?
Còn không tới năm ngàn người!
Mà gần năm ngàn người này, phần lớn đều chết trong quá trình đuổi giết quân địch.
Liên quân tám mươi vạn người, chết trận hơn hai mươi vạn, bị bắt hai mươi sáu vạn.
Tỉ lệ này, để cho người khác không thể nào tin nổi!
Nếu như phần chiến báo này để người không nhìn tận mắt đại chiến xem, sẽ chỉ xem đây là một chuyện cười, tuyệt đối không thể tin tưởng, bởi vì nó căn bản không phù hợp logic của một hồi đại chiến chính diện.
Dù sao, nhân số thương vong của hai bên cách nhau quá xa, quân đoàn Huyền Vũ tổng cộng chết không tới năm ngàn người, hoặc có thể nói đây là nhân số thương vong của một lần xung phong.
Trong lịch sử, chỉ có những lần phục kích chiến mới có chiến công bực này.
Tâm tình của Chu Hi bây giờ không có cách nào nói nên lời.
Hắn trực tiếp sai người chuẩn bị một phần chiến báo, cố gắng càng nhanh càng tốt đệ trình đến Thương Thành mới, giao cho Hoàng Đế Bệ hạ, đồng thời bố trí lại đại quân, chuẩn bị thu phục những thành trì bị xâm chiếm.
Cứ việc đã đánh bại liên quân, nhưng trên mặt nhân số quân đoàn Huyền Vũ cũng không chiếm ưu, thế nhưng lại thắng ở việc có thể thống nhất điều hành, dùng Hồng Y đại pháo canh mở cửa thành là có thể tiến quân thần tốc, có thể phân ra tiêu diệt liên quân.
Có lẽ lúc này không nên tiếp tục xưng là liên quân.
Bởi vì, cái gọi là liên quân tam quốc chỉ là sau khi tiến vào Thương Quốc thương lượng ra, với mục đích dùng nó để đối phó quân đoàn Huyền Vũ, tạm thời thành lập một liên minh quân sự, cấp bậc cao nhất chỉ là Đại Tướng quân, cũng không phải là ba nước đã đạt thành nhận thức chung chiến lược ở mức độ quốc gia.
Sau khi liên quân thua tan tác, Công Tôn Chỉ làm người khởi xướng, bây giờ bị thương đang nằm trên giường, căn bản vô lực duy trì liên quân. Mà quân Tấn và quân Nguyễn từng người cũng đang tự mình chiến đấu, tạo thành một mớ hỗn độn, cái gọi là liên quân đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Đội Hồng Y đại pháo bị chia thành mười cái tiểu đội.
Mỗi một đội được phát mười ổ đại pháo, gia nhập vào trong mười nhánh bộ đội.
Mười nhánh bộ đội, cũng có thể nói là từng đội ngàn người của quân đoàn Huyền Vũ. Dưới sự giúp đỡ của Hồng Y đại pháo, căn bản không cần tốn nhiều sức.
Ngày 26 tháng 10, quân đoàn Huyền Vũ bắt đầu xuất phát, lấy Hồng Y đại pháo làm chủ lực, bắt đầu phản công quân đội ba nước.
Lần phản công này không giống với lần trước, mấy ngày trước chỉ là thu phục một ít thành trì mà thôi, lần này là toàn khu vực, nhất định phải trục xuất quân ba nước ra ngoài biên cảnh.
Ở trong hoàng cung nơi xa, Dương Mộc nắm rõ được toàn cục.
Quân đội ba nước sẽ chen chúc tiến vào Vương kỳ, chuyện này hắn không có chút bất ngờ nào. Bởi vì đều là chuyện trước kia đã thiết kế tốt, có thể nói là do hắn hạ lệnh bố cục để dụ dỗ quân địch chui vào tròng.
Thế nhưng, việc quân đội ba nước tự phát tạo thành liên quân, đồng thời đối kháng quân đoàn Huyền Vũ, lại làm cho hắn bất ngờ.
Có điều cũng may mà như vậy, liên quân ba nước đồng thời bị trúng một pháo, vô hình trung đã quét sạch lực cản cho quân đoàn Huyền Vũ, đỡ phải ra tay trước với một đường đại quân trong đó, làm đánh rắn động CỎ, để chiến tranh sau đó sẽ càng phiền phức.
Chuyện này xem như quét sạch lực cản cho đại quân.
Quân đoàn Huyền Vũ có thể lập tức đánh tan tám mươi vạn liên quân, đây là điều Dương Mộc không nghĩ tới.
Cũng không biết cái tên Công Tôn Chỉ kia nghĩ như thế nào, vậy mà lại đem liên quân bố trí ở một phương hướng, cũng không biết là nghĩ tới cái gì. Chẳng lẽ còn không rút được kinh nghiệm từ những trường hợp trước đây của Tấn Quốc sao?
Cũng quá mù quáng tự tin rồi?
Không thèm quan tâm tiền tuyến làm sao, sau khi biết được một ít chuyện, Dương Mộc cũng rời mắt khỏi chiến trường.
Chiến tranh, chỉ là một loại kéo dài chính cục của triều đình.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, Dương Mộc cũng không phải vô cùng coi trọng chiến công lần này, trái lại càng coi trọng ý nghĩa chiến lược của nó. Trận chiến này đã đánh ra uy phong của Thương Quốc, kinh sợ năm quốc gia rêu rao muốn phạt Thương kia, nói cho thế nhân biết rằng Thương Quốc không dễ ức hiếp, cũng không phải nhiều người thì có thể thủ thắng.
Trái lại, Thương Quốc có năng lực tiêu diệt Sở Quốc và Vân Quốc, tiếp đó cũng có năng lực tiêu diệt từng cái quốc gia trong năm quốc
gia còn lại.
Quan trọng nhất, chính là câu nói sau cùng.
Thương Quốc có năng lực tiêu diệt năm quốc gia còn lại!
Nếu như trước đó nói câu này thì khó tránh khỏi có chút không đủ niềm tin, dù sao lần này diệt Sở Quốc và Vân Quốc cũng không phải là do thực lực Thương Quốc mạnh mẽ, mà là đủ loại nguyên nhân khác.
Ví dụ như, Sở Quốc diệt vong là bởi vì lúc đó Sở Quốc gặp nhiều quốc gia công kích, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột bị Thương Quốc giam giữ, lại gặp phải nội gián Khuất Đan tính toán, lúc này Sở Quốc mới từng bước một đi về phía diệt vong.
Vân Quốc cũng là do trước đó quyết chiến cùng đại quân chủ lực của Sở Quốc, hao tốn quá nhiều binh lực, thêm nữa trong nước lại rối loạn, lúc này mới bị Thương Quốc thừa dịp tiến vào. Cái gọi là diệt trùng kỵ binh trong một trận chiến, cũng chỉ là một nhân tố, cũng không phải mang tính quyết định.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, Sở Quốc và Vân Quốc diệt vong, kỳ thực đều không phải chân chính bị Thương Quốc lật đổ, mà là Thương Quốc dành được một đòn tối hậu, thừa cơ tiêu diệt.
Lại giống như Ngô Quốc lúc trước, cũng không phải bị Sở Quốc tiêu diệt, mà là thực sự không chịu nổi gánh nặng. Một khi không chịu nổi sẽ toàn diện sụp đổ, không hề có sức chống cự.
Hiện nay, Thương Quốc nhất định phải rời ánh mắt khỏi chiến trường. Nếu như vẫn một mực chiến tranh, vậy thì là cực kỳ hiếu chiến, chỉ có thể làm một kẻ ngu si chỉ biết vùi đầu đánh trận.
Trận chiến này đã đạt được ưu thế, nhất định phải mở rộng đến bang giao!
Đã làm Hoàng Đế nhiều năm như vậy, cũng làm người thắng bao lần, Dương Mộc đã sớm thăm dò rõ ràng đường lối của bang giao. Vốn các quốc gia đều phái đại quân tiên phong, tiếp đó sẽ tập trung vào càng nhiều binh lực hơn để đối phó Thương Quốc, thế nhưng trải qua lần này, quân đoàn Huyền Vũ lấy tư thế nghiền ép đánh bại đại quân ba nước, tương đương với việc đã quấy rầy tiết tấu của các quốc gia.
Thử lấy Nguyễn Quốc làm ví dụ, trước đó lục tục có năm mươi vạn đại quân đến Vương kỳ, nếu như vẫn duy trì ưu thế, lại ở trong nước xoay xở thêm năm mươi vạn quân đội và lương thảo, từ đó có thể đạt đến trăm vạn đại quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận