Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 554

Chương 554

=== oOo ===


________________
Trong nửa tháng tiếp theo, Nguyễn Thái Nhị liên tiếp tổ chức ba lần đại triều nghị, trọng tâm chính là thảo luận về biện pháp xử lý hậu sự cho Nguyễn Phụ Đoan như thế nào.
Chuyện gọi là hậu sự, nói trắng ra chính là phân chia thế lực.
May mắn là Hoàng tộc Nguyễn Quốc cũng coi như có tầm nhìn xa trông rộng, hiểu tầm quan trọng của sự đoàn kết, nên đã dùng biện pháp thỏa hiệp với nhau, tránh khỏi cục diện đấu đá quy mô lớn. Giống như năm đó lựa chọn một Công chúa ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, lần này cũng trực tiếp đây đứa con trai của Đoan vương tiến lên kế thừa tước vị, tiếp tục đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh của nhánh thế lực này.
Trong lúc Nguyễn Quốc tiến hành gia tăng bố trí, chuẩn bị dốc hết lực lượng toàn quốc tiến công Thương Quốc, thì bỗng truyền ra một tin tức thứ hai rất có tính bùng nổ – Hoàng đế Thương Quốc hạ chiếu, tuyên chiến với Khang Quốc và Tấn Quốc!
Lần này, không chỉ khiến cho Tấn Quốc và Khang Quốc căng thẳng không ngớt, càng làm cho mấy quốc gia còn lại vô cùng ngạc nhiên.
Tuyên chiến và không tuyên chiến, đây là hai loại khái niệm khác biệt.
Không tuyên chiến, nói cách khác thì chỉ cần ngừng bước tiến công hoặc là lui ra khỏi cảnh nội quốc gia đối phương, song phương còn có thể giảng hòa.
Tuyên chiến thì nhất định phải phân ra một cái thắng một bại, có hai khả năng xảy ra, lớn thì diệt quốc, nhỏ thì đền tiền.
Trước đó, chỉ là sáu nước tuyên chiến đối với Thương Quốc, trong số sáu quốc gia này, Thương Quốc chỉ từng tuyên chiến đối với Vân Quốc.
Kết cục của Vân Quốc vẫn còn đó, cuối cùng bị Thương Quốc tiêu diệt, không hề có cơ hội giảng hoà, thậm chí là không có khả năng đàm phán cầu hòa.
Năm nước Nguyễn Quốc, Tấn Quốc, Ngụy Quốc, Mãng Quốc và Phạm Quốc này, trước đây cũng đã liên tục tuyên chiến đối với Thương Quốc, mà Thương Quốc vẫn giữ yên lặng, chỉ vội vàng bị động nghênh chiến, triều đình Thương Quốc cũng không ra quá nhiều chiếu
cáo.
Cũng có nghĩa rằng, trước đây vẫn còn tồn tại cơ hội để hòa hoãn, Thương Quốc cũng có thể tiếp nhận việc đàm phán cùng năm nước. Ví dụ như Nguyễn Quốc phải ra sứ thần đến Thương Quốc, Thương Quốc cũng dùng lễ nghi để tiếp đón.
Khiến cho các nước ngạc nhiên chính là, vì sao Thương Quốc chỉ tuyên chiến đối với Tấn Quốc và Khang Quốc?
Đây là đang muốn nói cho mấy quốc gia còn lại, còn có cơ hội để giảng hoà, chỉ có Tấn Quốc và Khang Quốc là không thể?
Không, cũng không phải!
Rất dễ để các nước nghĩ thông điểm cốt lõi trong đó, đây là một dương mưu.
Thương Quốc đang muốn nói cho người trong cả thiên hạ biết rằng, Thương Quốc chỉ muốn tử chiến với Tấn Quốc và Khang Quốc mà
thôi.
Đối với các nước còn lại, còn có cơ hội trao đổi điều kiện.
Vốn ban đầu, năm quốc gia cùng đứng chung một trận tuyến, lập ra kế hoạch cùng nhau thảo phạt Thương Quốc, cùng tiến cùng lùi, có thể nói vai trò các cá nhân trong tập thể cực kỳ công bằng, năm quốc gia đều có địa vị bình đẳng.
Nhưng mà, hiện tại Thương Quốc chỉ tuyên chiến đối với Tấn Quốc trong số năm đại quốc, chẳng khác nào tạo áp lực từ bên ngoài, để cho Tấn Quốc khác biệt với tất cả mọi người.
Đạo lý rất đơn giản, sau khi Tấn Quốc bị tuyên chiến, sẽ không thể duy trì lý trí như trước. Vì để tránh khỏi họa diệt quốc, nhất định sẽ
nghĩ tất cả biện pháp đối kháng lại Thương Quốc.
Mà các nước còn lại, ở thời điểm mấu chốt sẽ đẩy Tấn Quốc lên trước đầu sóng ngọn gió. Bởi vì ai cũng biết, chỉ có Tấn Quốc là không còn đường lui.
Tuy các nước đều biết rằng đây là kế sách phân hóa của Thương Quốc, thế nhưng trong thực tế nhất định sẽ không tự chủ được nảy sinh loại tư tưởng này, đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi.
So với Tấn Quốc rơi vào tình trạng căng thẳng, Khang Quốc lại càng kinh hoảng.
Hiện nay thế cuộc trong thiên hạ, đã không giống với hai mươi năm trước.
Vào hai mươi năm trước, tình cảnh cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm, mặc kệ như thế nào, đều còn một con đường có thể sống, chỉ cần không bị bức ép đến tuyệt cảnh, thì đều còn hi vọng tồn tại.
Thế nhưng, thiên hạ hiện nay đã không còn con tôm nhỏ.
Chắc chắn, tiểu quốc chỉ có thể trở thành đồ ăn cho đại quốc.
Những năm này, bởi vì Thương Quốc quật khởi và đứng ra bảo vệ một nhóm tiểu quốc, vì thế những quốc gia này mới không bị tiêu
vong, nếu không chúng đã sớm bị công diệt chiếm đoạt.
Không phải Tào Quốc và Lan Quốc chính là một ví dụ rất tốt sao?
Lúc đó, bọn họ cũng coi như là một đại quốc, quốc lực mạnh mẽ hơn Khang Quốc vài lần, nhưng vẫn không cách nào chống lại Nguyễn Quốc và Vũ Quốc giáp công từ hai mặt. Ở dưới một loạt âm mưu và tấn công bằng quân sự, đã phải liên tục đầu hàng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mười ngày sau khi Thương Quốc tuyên chiến đối với Tấn Quốc và Khang Quốc, hai nước lâm vào tình trạng đứng ngồi không yên, nhanh chóng phái ra sứ thần đến giao thiệp với Thương Quốc.
Đương nhiên, sau khi hai đoàn sứ thần đi tới Thương Quốc, biểu hiện không hề giống nhau.
Bởi vì liên quan đến lập trường riêng, sứ thần Tấn Quốc đương nhiên không thể cúi đầu với Thương Quốc, vì thế dùng lí do tương tự như sứ thần Nguyễn Quốc trước đây, đều nêu ra quyền sở hữu đất Sở và đất Vân, biểu hiện điển hình của loại ba phải.
Nhìn thấy Thương Quốc tỏ thái độ lạnh nhạt đối với vấn đề này, sau khi quan chức Bộ Ngoại giao đáp lại qua loa, liền thay đổi phương hướng, nói bóng gió nhằm giật dây Thương Quốc, để Thương Quốc cũng tuyên chiến đối với mấy quốc gia khác.
Sau khi Dương Mộc nghe được liền nổi nóng, trực tiếp để Nghiêm Hoa đích thân ra mặt, bắt giữ đám sứ thần Tấn Quốc, lôi ra tra tấn giữa chợ.
Về phía Khang Quốc, ngay cả Dương Mộc cũng không nghĩ tới, sứ thần sẽ là Thái tử Khang Quốc, quỳ suốt một đêm ở bên ngoài Hoàng cung khẩn cầu được phép yết kiến Hoàng đế Thương Quốc.
Đến mức này, Dương Mộc đều có chút không đành lòng.
Dù sao, hắn vốn lên kế hoạch sẽ đối xử tương tự như đám sứ thần Tấn Quốc, cũng cho người trực tiếp kéo ra ngoài chợ đánh một trận!
Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy, có thể thông qua con đường ngoại giao chính trị, chiếm đoạt Khang Quốc về dưới trướng Thương Quốc, vì thế Dương Mộc quyết định cho hắn một cơ hội.
Thái tử Khang Quốc rất vui mừng, sau một phen hành lễ, lập tức than thở khóc lóc và tố cáo sự tàn bạo của Tấn Quốc, nói lúc trước Tấn
Quốc uy hiếp Khang Quốc thế nào...
Sau đó, chính là nhắc lại ân tình của Thương Quốc đối với Khang Quốc trong quá khứ, nói tuy rằng Khang Quốc nhỏ bé, thế nhưng vĩnh viễn không quên ơn.
Biểu hiện tình cảm chân thành tha thiết, khiến cho chính bản thân Dương Mộc cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Thế nhưng, điều này có thể thay đổi được gì đây?
Một người vốn không muốn nghe hắn nói cái gì, mà là muốn xem hắn làm cái gì.
Tương tự, một cái quốc gia có đáng giá tha thứ hay không, cũng phải nhìn vào hành động của nó.
Trước khi Thương Quốc tuyên chiến với Khang Quốc, vì sao Khang Quốc không có nửa điểm biểu hiện?
Đơn giản chính là muốn làm Cỏ đầu tường mà thôi.
Nhận thấy tình thế không khả quan, Khang Quốc lo lắng Thương Quốc sẽ bị năm nước công phá, vì thế thẳng thắn phản bội, chiếc bình mẻ rồi cũng chẳng sợ bị nứt, quyết định giữ một khoảng cách với Thương Quốc.
Mà hiện tại, trên chiến trường ngoài tiền tuyến, Thương Quốc tạm thời chiếm cứ thượng phong, lúc này mới kinh hoảng không ngớt.
Cái gọi là ân nghĩa, cũng chỉ là một câu chuyện cười, một tấm thẻ bài cảm tình mà thôi.
Nhìn Thái tử Khang Quốc nước mắt giàn giụa quỳ trên mặt đất, Dương Mộc cau mày phất phất tay, nói:
- Khóc nhiều cũng vô ích, không bằng nghe trẫm kể một câu chuyện xưa?
Thái tử Khang quốc ngạc nhiên, ngừng tiếng khóc, lễ bái nói:
- Xin mời Bệ hạ chỉ giáo, tội thần rửa tai lắng nghe.
Dương Mộc lạnh nhạt nói:
- Xưa kia, có một người nông dân phát hiện ra một con rắn bị đông cứng giữa mùa Đông, người nông dân cảm thấy con rắn rất đáng thương, liền đem con rắn đặt vào trong ngực, để nhiệt độ trên người hắn sưởi ấm cho con rắn. sau đó con rắn rất nhanh thức tỉnh, đồng thời lộ ra bản tính tàn nhẫn vốn có, cắn cho người nông dân một cái, tạo thành vết thương trí mạng. Trước khi chết, người nông dân nói:
- Không ngờ ta lại đi thương cảm cho một con rắn độc, nên phải gánh chịu loại báo ứng này.
Chuyện này...
Thái tử Khang Quốc ngây dại, hắn rất quen thuộc câu chuyện xưa này, chính là một câu chuyện bên trong ( Truyện ngụ ngôn ) của Thương Quốc.
Hơi cân nhắc một chút, hắn liền mơ hồ hiểu được dung ý của Dương Mộc khi kể ra câu chuyện này.
Đang muốn giải thích, đã thấy Dương Mộc tiếp tục nói:
- Câu chuyện thứ hai càng thú vị. Một người chăn dê nhặt được một con sói con vừa mới ra đời, đem nó mang về nhà và nuôi nấng cùng
với con chó của hắn. Sau đó sói nhỏ dần lớn lên, mỗi lần xuất hiện chó sói bắt trộm dê, nó đều cùng con chó truy đuổi theo. Có một lần, con chó không đuổi kịp liền quay trở về, tuy nhiên con sói kia vẫn tiếp tục truy đuổi, tới khi đuổi theo kịp thì nó đồng thời chia sẻ thịt dê cùng con sói khác. Từ đó về sau, dù cho không xuất hiện sói tới trộm dê, nó cũng len lén cắn chết một con dê, rồi cùng chia sẻ với con chó. Sau đó, người chăn dê phát hiện được hành vi của nó, liền treo cổ nó lên trên cây. Ngươi nói xem, với hành động của Khang Quốc trong mấy tháng nay, vậy trẫm nên lựa chọn như thế nào, nên làm như thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận