Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 168: Công Việc Mới Của Bộ Công Thương

Chương 168: Công Việc Mới Của Bộ Công Thương

=== oOo ===


Cuối cùng, chín đoàn buôn đều tranh nhau kí xuống thư hứa hẹn.

Nói là một phần hứa hẹn, nhưng kỳ thực lấy tình trạng hiện tại của Thương Quốc thì không thể có năng lực để bọn họ thực hiện hứa hẹn. Có điều, chỉ cần có kỹ thuật trong tay thì những thương nhân này vẫn sẽ làm ăn cùng Thương Quốc, thực hiện hứa hẹn chỉ là điều sớm muộn.

Lợi ích buộc chặt, chính là thư hứa hẹn tốt nhất.

Đương nhiên, ngoại trừ những cuốn sách này, Dương Mộc còn đưa ra một cái sản phẩm khác —— Giấy.

Giấy ở trên thế giới này cũng gần giống với giấy mà học giả thư pháp mới nhập môn dùng để luyện luyện chữ. Không chỉ khô vàng thô ráp, còn dễ dàng bị mục nát, chỉ cần thoáng dính nước sẽ dễ dàng bị phá hủy, tính bền phi thường kém.

Nếu như không phải vì nhẹ thì sợ là mọi người đều sẽ không dùng nó để viết. Đối với quý tộc thì đồ vật trọng yếu gì đó đều sẽ ghi lại ở trên vải vóc, công dụng thực tế của giấy chỉ dùng sau khi đi vệ sinh.

Một cái so sánh đơn giản, trong lịch sử thời Đông Hán, sau khi Thái Luân cải tiến cách chế tạo giấy thì thứ này mới chính thức xuất hiện trong lịch sử. Sau đó lại trải qua mấy trăm năm, mới trở thành phương tiện truyền bá tin tức chủ yếu.

Thế giới này cũng dị dạng ở điểm đó. Mọi mặt còn lại, ví dụ như quần áo lễ nghi... đều vô cùng phát đạt, thậm chí là giống như thời Đường Tống. Thế nhưng ở phương diện chế tạo giấy lại dừng lại ở trước thời Đông Hán.

Nếu như dựa theo bình thường thì phẩm chất trang giấy ở thế giới này phải đạt đến mức sau khi Thái Luân cải tiến phương pháp chế tạo giấy, mà coi như có người cải tiến trang giấy thì cũng phải mất mấy trăm năm mới có thể trở thành vật dẫn chủ lưu cho văn tự.

Thế nhưng xưởng giấy sinh ra ở Thương Quốc, khiến cho nó vượt qua thời kỳ phát triển mấy trăm năm đó.

Xưởng sản xuất giấy, xét về phẩm chất đã gần như giống với sách lậu của hậu thế. Nếu như lại cải tiến tiếp, sản xuất ra trang giấy giống như sách giáo khoa cũng không phải là vấn đề.

Đương nhiên, những thứ này đều là dự định sau đó. Hiện nay, kỹ thuật sản xuất giấy của Thương Quốc đã đủ để bỏ xa các các nước chư hầu lớn mấy con phố.

Các thương nhân mừng rỡ. Những tờ giấy này một khi vận chuyển về trong nước, nhất định sẽ được các quý tộc yêu thích, bán ra giá cao tuyệt đối không thành vấn đề.

Hơn nữa xét ở trên nhu cầu, tuyệt đối lớn hơn nhiều so với “Truyện Ngụ ngôn”. Cuộc trao đổi này có thể làm lâu dài.

Dương Mộc ngồi trên long ỷ, vẻ ngoài hết sức nghiêm túc, không có chút rung động nào.

Một đám ngu ngốc!

Đây là ý nghĩ trực tiếp nhất trong lòng hắn. Một tờ giấy nguyên phẩm lấy xuống từ trên dây truyền sản xuất, cũng chỉ to bằng một tờ báo, phí tổn khoảng một đồng tiền, bán cho bọn họ ba trăm đồng tiền một tờ mà còn vui cười hớn hở như thế.

Cuối cùng, mỗi một đội buôn đều quyết định chọn mua mười vạn lượng trang giấy, cùng với chín mươi vạn sách, tổng cộng là một trăm tám mươi vạn lượng bạc.

Trong đó năm mươi bốn vạn lượng là trả bằng ngân lượng, còn một trăm hai sáu vạn lượng kia thì dùng hàng hóa để thay thế.

Hàng hóa dùng để thay thế tổng cộng có sáu loại, bao gồm: muối, sắt, da lông, tơ lụa, ngựa và lương thực.

Cân nhắc đến việc một số quốc gia kiểm soát chặt chẽ đối với sắt và ngựa, vì thế nên ở hai phương diện này, tỉ lệ có thể hơi thấp một chút.

Tảng đá trong lòng đám thương nhân cuối cùng được thả xuống. Sau khi xuất cung lập tức chạy tới dịch quán Bộ ngoại giao, truyền tin cho đội buôn lập tức vận chuyển tiền hàng đến đây, đồng thời chính bọn hắn đều dạo qua một vòng ở trong thành, rung động không thôi.

Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc không chỉ là mấy chuyện phát sinh trong tháng này, mà chính là một loạt chính lệnh cải cách, hoàn toàn không dựa theo lẽ thường.

Rõ ràng bách tính Thương Quốc đều nghèo khó, nhưng trên mặt đều rất nhẹ nhàng, không có một tia oán giận nào đối với triều đình và quan phủ cả.

Thương Quốc, đến cùng là một quốc gia thế nào?

Đương nhiên, những nghi vấn này cũng không cần tìm tới dân chúng mới có thể giải đáp, bố cáo và báo chí có dán trên đường đã nói cho bọn họ đáp án.

Tuy rằng thông qua những tờ báo này bọn họ đã có thể hiểu đại khái đối với Thương Quốc, thế nhưng trong lòng lại càng thêm rung động.

Thương Quốc ngoài sách ra còn có báo, đến cùng là làm sao để chế tạo ra?

Bình tĩnh mà xem xét, khi lần thứ nhất nhìn thấy những quyển sách này, chấn động từ công nghệ gây ra cho bọn họ lớn hơn nhiều so với nội dung. Trước đó chỉ chăm chú nói chuyện làm ăn nên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy báo chí đã làm cho bọn họ bắt đầu suy tư.

Quốc gia này, không đơn giản như bề ngoài...

.............

Hạ tuần tháng 12, khí trời ấm lên.

Chín đội buôn sau khi chọn mua xong sách và giấy, thu hoạch lớn mà đi. Công bộ truyền đạt chính lệnh, ở Thành Tây mở ra một khối quảng trường mới, tương lai để cho thương nhân các quốc gia đến mở cửa hàng.

Cùng lúc đó, thương nhân các quốc gia khác cũng lục tục tới Thương Thành. Tính sơ qua thì tất cả có hơn ba mươi đội, quy mô cũng tương đương với chín đội buôn trước, đều là đội buôn nổi bật của các quốc gia.

Không ngoại lệ, những đội buôn này đều thông qua Bộ ngoại giao biểu đạt nguyện vọng yết kiến.

Thế nhưng, nghênh tiếp bọn họ chính là Bộ Công thương.

Cũng phải nói, cảm giác tồn tại của Bộ Công thương ở triều đình Thương Quốc gần như bằng không. Làm một bộ trong lục bộ mới, công tác bình thường chính là đi dạo trên phố phường, giao thiệp với một ít tiểu thương, xử lý các loại tranh cãi, truyện đại sự chân chính là không có.

Vì thế, ở trong triều cũng thường thường bị người quên lãng.

Thậm chí còn có người gọi Bộ Công thương là một nơi bảo dưỡng tuổi thọ tốt, xưng là "Bộ của người của không phận sự".

Tần Trường Phong là Thượng thư của Bộ Công thương, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, mỗi lần lên triều thì đều cúi đầu đứng trong góc không ai chú ý, trong lòng mơ hồ có một loại lo lắng. Sợ hãi vạn nhất ngày nào đó Hoàng Đế bệ hạ nhớ đến, cảm thấy bọn họ dư thừa rồi xoá đi, thì sẽ bị thiên hạ chê cười.

Nhưng giờ tình thế đã xoay chuyển, ngày hôm nay Bộ Công thương lại đi nghênh đón một đoàn thương nhân ngoại quốc.

Chuyện này, không phải vẫn do Bộ Ngoại giao xử lý sao?

Trong lòng Tần Trường Phong hơi nghi hoặc một chút. Dựa theo chức trách thiết lập của các bộ lúc trước thì Bộ Ngoại giao chủ yếu phụ trách xử lý chính sự, còn chuyện hiệp đàm thương vụ hợp tác, chủ yếu là do Bộ Công thương phụ trách.

Nghiêm chỉnh mà nói, chín đội buôn lần trước cũng có thể tìm Bộ Công thương để bàn bạc.

Thế nhưng, đám thương nhân đó lại trực tiếp tìm tới Bộ Ngoại giao, yêu cầu tiếp kiến Hoàng Đế bệ hạ. Do đó đã có quan hệ với chính sự, nên vẫn do Bộ Ngoại giao xử lý.

Cảm giác tồn tại của Bộ Công thương vốn đã thấp, đối với chuyện này Tần Trường Phong cũng không xoắn xuýt, tùy ý đi.

Không nghĩ tới, đi một hồi vẫn là trở lại Bộ Công thương.

Tần Trường Phong hỏi dò một phen mới biết đây là chỉ thị của Hoàng Đế Bệ Hạ, sau này những thương nhân đó đều do Bộ Công thương toàn quyền xử lý.

Toàn quyền xử lý!

Tần Trường Phong chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí dâng lên, rất phấn chấn.

Làm cho hắn hưng phấn không phải là quyền lực to lớn, mà là Bộ Công thương rốt cục cũng có việc để làm.

Sẽ không tiếp tục bị người cười nhạo nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận