Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 136: Thế Cuộc Đại Biến

Chương 136: Thế Cuộc Đại Biến

=== oOo ===


Bên trong quân báo, Vệ Trung Toàn bẩm báo một tin tức.

Lý do là, sau khi mấy vị tướng quân ở tiền tuyến cẩn thận phân tích chiến cuộc, thì quyết định trước tiên sẽ công hãm mấy tòa thành trì xung quanh, sau đó sẽ tiến hành bao vậy Trịnh Thành.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì phía Bắc Trịnh Quốc có một cường địch là Đại Thịnh Quốc, vì thế Trịnh Thành cũng được coi là có chút ưu hoạn. Mà là Hoàng đô của một nước, phòng ngự của Trịnh Thành chắc chắn là cao nhất trong toàn bộ Trịnh Quốc. Đặc biệt là tường thành, phải cao gấp đôi so với Đông Dương Thành, hơn nữa còn có gần hai vạn quân thủ thành, đây chân chính là nơi dễ thủ khó công.

Nếu như muốn đánh hạ tòa thành trì này, trả giá cho thương vong có thể lên đến vạn người. Một khi sau lưng có viện quân Trịnh Quốc đánh lén, như vậy thì lần Bắc phạt sẽ thất bại trong gang tấc.

Nếu như lúc này chiến lĩnh mấy tòa thành trì bên cạnh trước, như vậy dù cho viện quân đến cũng có thể không cần sợ hãi, thậm chí có thể liên hợp với quân khởi nghĩa tiến hành vây quanh toàn bộ Trịnh Thành.

Cứ như vậy, thế cuộc sẽ hoàn toàn ngược lại, quân đội Thương Quốc sẽ biến thành tác chiến trên sân nhà, còn Hoàng thành Trịnh Quốc sẽ tứ cố vô thân.

- Tấn công tòa thành trì bên cạnh… hẳn là Lương Sơn Thành đi?

Dương Mộc trầm ngâm. Bên cạnh Hoàng Thành Trịnh Quốc tổng cộng có bốn tòa thành trì, phân biệt là Đông Dương Thành, Lương Sơn Thành, Tân An thành, Hoàng Điền Thành. Trong bốn toà thành này, Đông Dương Thành đã bị đánh hạ, Tân An thành có Đông đại doanh làm chỗ dựa nên không thể mạnh mẽ cường công. Nói cách khác, nếu như muốn đánh chiếm mấy tòa thành trì bên cạnh Trịnh Thành, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn là Lương Sơn Thành hoặc là Hoàng Điền Thành.

Vô luận là đường xá xa gần hay dựa trên sự phát triển của quân khởi nghĩa mà xem xét thì Lương Sơn Thành sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Quả nhiên, ngày thứ hai hắn lại nhận được chiến báo, lấy tam đại quân đoàn làm chủ lực, gần hai vạn nghĩa quân hỗ trợ hai bên, cùng với hai thứ vũ khí công thành là liên nỏ và máy bắn đá, trong một đêm Lương Sơn Thành đã bị đánh hạ.

Đáng nhắc tới chính là, ở trong quá trình đó có phát sinh một chuyện làm người ta vô cùng bất ngờ.

Thì ra khi đại quân đang ác chiến công thành, có ba nhánh quân nông dân khởi nghĩa trong thành lén lút tìm đến một bên tường thành rồi mở cửa thành từ bên trong, dẫn theo quân đội Thương Quốc vào trong thành, từ đó làm cho quân thủ thành tháo chạy.

Sở dĩ nói là hai vạn nghĩa quân, chính là cộng thêm những người này.

Vào lúc ban đêm, đại quân nghỉ ngơi một chút liền đi đến bên dưới Hoàng Điền Thành. Cơ hồ dùng tới một phương thức giống nhau, trong ứng ngoại hợp cùng với quân khởi nghĩa trong thành để đánh hạ toà thành trì này.

Hai tòa thành trì liên tục bị hạ đã cổ vũ rất lớn cho nông dân khởi nghĩa ở các thành trì khác, lá gan liền lớn hơn một chút, suốt đêm phát động tập kích đối với quan phủ các nơi.

Nhưng rất đáng tiếc, không ngoại lệ đều thất bại. Dù sao quân khởi nghĩa vội vã chắp vá nên không thể đối kháng được với quân đội chính quy. Mấy nhánh quân khởi nghĩa đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đều chết dưới đao của quan phủ.

Tin tức này truyền tới tai Dương Mộc, khiến cho hắn có chút khó chịu.

Từ một loại ý nghĩa nào đó thì những bình dân này tử vong đều là bởi vì chiếu lệnh của hắn, khiến cho bình dân bách tính bị liên lụy vào trong chiến tranh, đây là chuyện mà hắn vẫn luôn mâu thuẫn nhất.

Đồng thời hắn cũng rất hiểu rõ, loại chuyện tự ý đoạt thành này căn bản không thể làm. Bởi vì hậu phương của Trịnh Quốc vẫn bền vững như thép, nếu như có một tòa thành trì nào đó bị chiếm đoạt, thành trì bên cạnh tất sẽ phái ra viện quân dập lửa.

Ngay lúc Dương Mộc chuẩn bị tuyên bố chiếu cáo, để cho nông dân khởi nghĩa đình chỉ việc công kích như thiêu thân lao đầu vào lửa này thì tiền tuyến lại truyền tới chiến báo.

Lần này, không phải của tam đại quân đoàn.

Phía xa bên ngoài Tân An thành có một vạn nghĩa quân gặp phải Đông đại doanh thảo phạt, Cố Phong Nam và Dương Hồng suất quân nghênh chiến, chống đỡ không được liền bại lui.

Nghĩa quân bại lui vốn là điều Dương Mộc đã đoán trước. Nhưng làm người ta bất ngờ nhất chính là, Đông đại doanh lại hưng sư động chúng đối với một nhánh nghĩa quân.

Điều này nói lên điều gì?

Nói rõ, nó sẽ dọn sạch uy hiếp phía sau, chuẩn bị chủ động xuất kích.

Mà ngay ngày thứ hai kể từ khi nghĩa quân bại lui, một đám quý tộc Trịnh Quốc yên lặng đi tới đại doanh quân Thương, cầu kiến Dương Mộc.

Quý tộc Trịnh Quốc?

Dương Mộc lập tức hứng thú. Từ lúc bắt đầu Bắc phạt đến nay, thái độ của hắn đối với thế gia quý tộc vẫn không hữu hảo cho lắm, thế nên các quý tộc đều tránh như tránh hổ, cũng không biết ở sau lưng hắn đã mắng bao nhiêu lời khó nghe. Vào lúc này đến cầu kiến, khẳng định cũng là bởi vì chuyện lợi ích.

Có thể mạo hiểm tính mạng tới cửa cầu kiến mà còn không sợ hãi, chuyện này cần bao nhiêu lợi ích đây?

Dương Mộc quyết định gặp mặt.

Trở lại soái trướng, chỉ thấy mấy cái lão già cúi đầu đứng thẳng một bên chờ đợi.

- Thảo dân bái kiến Hoàng đế Thương Quốc! Mong bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——

- Vạn tuế, vạn vạn tuế ——

Nhìn thấy Dương Mộc trở lại soái trướng, mấy quý tộc vội vã quỳ xuống đất hành lễ, thần sắc hoảng sợ.

- Ồ! Lại quỳ xuống, còn tự xưng thảo dân?

Dương Mộc xem thường hừ một tiếng, rồi ngồi vào long ỷ nâng chén trà lên uống một ngụm, không nhanh không chậm nói:

- Nhìn bộ dáng này của các ngươi kìa, Trịnh Quốc bạc đãi quý tộc như vậy sao? Đem các ngươi dưỡng thành một đám người không có cốt khí như thế?

- Bệ hạ chê cười rồi! Gia tộc Công Tôn thần ở Trịnh Quốc chính là danh môn vọng tộc, hoàng thân quốc thích, cũng coi như nửa cái hoàng tộc. Lần này tới gặp mặt Hoàng Đế Đại Thương, không thể không có cấp bậc lễ nghĩa.

- Thần chính là gia chủ Tống gia, Bệ hạ có thể đã nghe qua.

- Thảo dân chính là gia chủ Lương gia, lần này đặc biệt đến để bái kiến bệ hạ.

- Thảo dân là gia chủ Tạ gia…

- Thảo dân là gia chủ Quách gia…

Nghe mấy người quý tộc từng người giới thiệu, cái tay đang cầm chén trà của Dương Mộc cứng đờ.

Công Tôn gia, Tống gia, Lương gia, Tạ gia, Quách gia… Đối với những gia tộc này hắn sớm đã nghe nói qua, đây đều là nhóm thế gia môn phiệt đứng đầu Trịnh Quốc, địa vị tương đương với sáu đại môn phiệt của Thương Quốc hai tháng trước đó. Xét ở quy mô gia tộc, tùy ý chọn ra một cái đều có thể gấp vài lần một thế gia nào đó trong sáu đại môn phiệt.

Đều là dê béo!

Làm sao lại không mang lễ vật?

Dương Mộc nhìn qua mấy gia tộc này vài lần... một chút lễ vật cũng không có.

Keo kiệt!

Giữa lúc Dương Mộc đang âm thầm khó chịu, mấy gia chủ bên cạnh cũng chú ý tới điểm này. Nếu bàn về đạo lí đối nhân xử thế thì bọn họ đều là nhân tinh, biết rõ không thể khiến cho vị Hoàng Đế tuổi trẻ khí thịnh này không cao hứng.

Vì thế Tống gia chủ ho khan một tiếng, lúng túng nói:

- Lần này mấy người chúng thần lén lút đến bái kiến, không thể gióng trống khua chiêng, vì thế lễ nghi có chỗ không chu toàn, kính xin bệ hạ thứ lỗi.

- Đúng vậy! Lúc đi ngoại thần còn chuẩn bị mang tới một khối ngọc bích hiếm thấy, không nghĩ tới quá vội vàng cho nên quên mất, thực sự là tội đáng muôn chết. Lần sau nhất định sẽ không sơ ý như thế.

Gia chủ Lương gia ở bên cạnh cũng phụ hoạ.

- Trong nhà thảo dân còn có một chiếc Lưu Ly Cung Đăng, lần sau sẽ dâng cho bệ hạ.

Gia chủ Tạ gia nói.

Trong nhà?

Lần sau mang tới?

Dương Mộc không khỏi nói thầm. Một chút thành ý đều không có, hơn nữa mấy cái kia đều là ngọc bích và lưu ly gì đó, vừa nghe cũng chỉ để trang trí chứ không thể dùng. Đặc biệt lưu ly, không phải là pha lê có nhiều tạp chất sao, đời trước ta từng đập qua mười mấy cái ngươi có tin không?

Bên trong soái trướng của ta thiếu nhất chính là cái gì? Nữ nhân! Làm thế gia trăm năm, gien tốt đẹp tích lũy mấy đời, tôn nữ gì đó chắc cũng rất xinh đẹp chứ?

- Không cần!

Dương Mộc khoát tay áo rồi nói:

- Đồ trong nhà các ngươi trẫm sẽ tự mình đi lấy, một cái đều không chạy thoát.


Bạn cần đăng nhập để bình luận