Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 473: Chủ Động Xuất Kích

Chương 473: Chủ Động Xuất Kích

=== oOo ===


Chiến lược của Thương Quốc đã thành công.

Hiện nay, các quốc gia đã hoàn toàn tín nhiệm Thương Quốc, không xem Thương Quốc là một uy hiếp lớn nữa.

Ngược lại, tất cả đều cho rằng Thương Quốc là một đồng minh đáng để bọn họ lôi kéo.

Vì sao?

Lý do rất rõ ràng, Thương Quốc chỉ muốn làm chuyện buôn bán cùng các quốc gia.

Làm chuyện buôn bán, vậy thì rất tốt.

Mọi người thích nhất chính là quốc gia chỉ cần tiền như vậy.

Vì vậy, trong thời gian ngắn ngủi, thương nhân của các quốc gia đều chạy vào Thương Quốc như ong vỡ tổ.

Bầu không khí buôn bán càng tốt hơn trước kia.

Khác nhau là thái độ của Thương Quốc hình như có chút thay đổi, ngoại trừ trang bị của trọng kỵ binh ra, còn cố ý giảm bớt xuất khẩu trang bị và binh khí cho các quốc gia. Ngoại trừ Vũ Quốc, Vân Quốc và Mãng Quốc, số lượng binh khí các nước còn lại có thể có được rất giới hạn.

Căn bản không đủ để trang bị cho một đội quân.

Mà Thương Quốc cho ra lời giải thích rất đơn giản, nói là sản lượng chủ yếu của xưởng sắt thép Thương Quốc được dùng cho việc xây dựng trong nước, cho nên tạm thời sẽ không chế tạo ra quá nhiều binh khí, tất cả đều lấy việc xây dựng kinh tế trong nước làm đầu.

Cách nói này lập tức làm cho rất nhiều quốc gia không biết nói gì, nhưng đồng thời cũng chẳng làm thế nào được.

Biết làm sao, bây giờ Thương Quốc người ta đang toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế, ví dụ như khi xây dựng kênh đào thì cần dùng tới rất nhiều sắt thép cho bến tàu. Dù sao sản lượng sắt thép có hạn, sử dụng ở chỗ quan trọng cũng đúng thôi.

Dù sao, mọi người đều không mua được, cũng không cần lo lắng ai hơn ai kém, cũng không có sự khác biệt quá lớn.

Vì vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, các quốc gia phái sứ thần đi Thương Quốc lại càng nhiều hơn.

Nguyễn Quốc và Sở Quốc đều vô cùng lo lắng về hiện tượng này.

Hai quốc gia này nhìn xa hơn.

Bởi vì bọn họ đều hiểu, Thương Quốc đang từ một đại quốc, quá độ trở thành trung tâm của cả thiên hạ.

Trước kia, bất luận là Tấn Quốc hay Tề Quốc đã sớm biến mất, cách thức trở thành trung tâm thiên hạ chính là xưng bá, sau khi xưng bá tất nhiên có thể trở thành trung tâm thiên hạ trên phương diện kinh tế và văn hóa.

Thương Quốc lại đi theo con đường hoàn toàn khác.

Nó thông qua địa vị buôn bán của mình, sau đó dùng năng lực trên phương diện quân sự để trợ giúp, lại khởi xướng chuyện Đại Vận Hà, cuối cùng hoàn toàn xứng đáng trở thành trung tâm thiên hạ, từng bước mạnh hơn. Đợi đến khi các nước đều không thể rời khỏi Thương Quốc, mà ở trên mặt quân sự lại tụt lại phía sau Thương Quốc, như vậy Thương Quốc sẽ là vua không ngai.

So với Tấn Quốc trước kia, quyền thế bá chủ còn lớn hơn nữa!

Đáng tiếc, cho dù bọn họ hiểu được đạo lý này cũng không thể tránh được.

Dù sao, đại thế không thể ngăn cản, ngay cả hai nước lớn như bọn họ bây giờ cũng không có sức để đứng ra phản đối.

Thương Quốc không chủ động dựa vào ưu thế của trọng kỵ binh để đánh những quốc gia còn lại, đã là vô cùng không dễ dàng rồi!

Cứ như vậy, năm Thái Đỉnh mười sáu trôi qua vội vàng.

Các quốc gia trong thiên hạ dường như có thêm một sự ăn ý, không một quốc gia nào chủ động gây ra chiến tranh, cho dù là trước đó Nguyễn Quốc và Vũ Quốc còn nhiều mâu thuẫn cũng kiềm chế rất nhiều, tập trung tất cả tâm tư và sức lực vào việc phát triển trong nước.

Năm Thái Đỉnh mười bảy, Đại Vận Hà giữa Tấn - Thương làm xong đầu tiên.

Cùng năm, trong Thương Quốc lại hoàn thành mấy kênh đào tương đối ngắn, chính thức cho tàu thuyền qua lại thông suốt.

Đến cuối năm, Mãng Quốc và Nguyễn Quốc cũng lần lượt đào thông đường thuỷ.

Tất cả đều không ngoại lệ, các quốc gia đều vận dụng trăm vạn dân phu tranh thủ đào bới.

Ai cũng hiểu rõ, loại chuyện mở kênh đào này nhất định phải giải quyết nhanh chóng, càng nhanh càng được lợi.

Trăm vạn dân phu xây dựng một kênh đào, làm sao có thể không nhanh được?

Căn cứ theo Dương Mộc biết được, vào thời Tùy tập trung trăm vạn dân phu, năm năm đã sửa xong hai đường sông.

Hơn nữa, chặng đường còn dài hơn rất nhiều.

Cái này tương đương với tập trung sức người gấp mấy lần để xây dựng một kênh đào, làm sao có thể không nhanh được?

Theo phán đoán sơ lược, kế hoạch xây dựng kênh đào trong thiên hạ đã tập trung số lượng dân phu đạt tới hơn tám trăm vạn người.

Trong đó, máu dân phu nhuộm kênh đào lại nhiều vô số kể.

Đại Vận Hà được mở rất rộng rãi, nhưng đồng thời phía dưới cũng có rất nhiều tội ác và máu tươi.

Dương Mộc không thể tính rõ được các quốc gia mở kênh đào có bao nhiêu người chết, nhưng dưới hình thức quản lý và làm việc nhân tính hóa của Thương Quốc cũng đã có hơn một nghìn người chết vì chuyện ngoài ý muốn và bệnh tật, các quốc gia còn lại càng không cần nói tới.

Không nói gì khác, chỉ nói Sở Quốc thôi, Dương Mộc sớm đã nghe nói Sở Quốc vì mở đường sông ở một khu vực đồi núi, cả ngày lẫn đêm ra roi bắt dân phu làm việc, động tý là đánh chửi, đã xảy ra mấy lần dân phu bạo động.

Mà trong một lần mở sông, vì đẩy nhanh tốc độ đã bắt dân phu làm việc trong cơn mưa xối xả, sau đó gặp phải núi lở, hơn hai ngàn người chết vì đất đá trôi.

Sau khi hai đường kênh đào làm xong, mấy quốc gia còn lại cũng có chút nóng nảy, lập tức tập trung càng nhiều sức người và của cải, đôn đốc thợ thủ công và dân phu làm với tốc độ nhanh hơn.

Trong lòng Dương Mộc rất rõ ràng, xây dựng kênh đào nhất định sẽ có phản ứng dây chuyền rất lớn.

Cũng giống như Vũ Quốc xa xôi, bởi ở giữa cách Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc nên không có sức một mình mở Đại Vận Hà, nhưng cũng phái người tới Thương Quốc, thỉnh cầu Công Bộ phái ra nhân viên kỹ thuật giúp đỡ Vũ Quốc thiết kế một kênh đào nối liền với Ngụy Quốc.

Cũng đến lúc này, Dương Mộc mới biết hóa ra Vũ Quốc và Ngụy Quốc đã bắt đầu mắt đi mày lại.

Tuy nhiên điều này cũng dễ hiểu, các nước liên minh sưởi ấm cho nhau là chuyện quá bình thường. Sau khi Ngụy Quốc và Vũ Quốc liên minh, trên phương diện sức mạnh thì miễn cưỡng có thể sánh vai cùng Nguyễn Quốc.

Đến cuối năm Thái Đỉnh mười bảy, mấy kênh đào trực tiếp nối liền với Thương Quốc đã được làm xong.

Bây giờ đã có thể nhìn thấy một vài chiếc thuyền nhỏ lướt trên đường sông. Đợi đến đầu xuân năm sau khi mưa xuống, nước dâng lên, đội thuyền cỡ lớn qua lại sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Cũng chính vào lúc này, các quốc gia phát hiện ra một hiện tượng.

Đó chính là sau khi Thương Quốc mở đường sông, xây dựng bến tàu cũng rất đặc biệt, tất cả đều sử dụng sắt thép và trụ đồng.

Lẽ nào bọn họ không sợ sắt rỉ sao?

Các quốc gia đương nhiên không biết, hễ là các trụ cột do Thương Quốc xây dựng ở bến tàu, trên bờ đều có một cái hộp nhỏ, bên trong có chứa kẽm.

Trong này liên lụy tới một vài nguyên lý hoạt tính, điện ly… của kim loại, các quốc gia đương nhiên không biết.

Dù sao, sau khi lắp hộp kẽm, tình hình bị ăn mòn của trụ đồng được giảm đi rất nhiều.

Căn cứ vào nguyên lý này, Thương Quốc lại thành lập một xưởng đóng tàu.

Mà chiếc thuyền đầu tiên của xưởng đóng tàu được hạ thủy chính là thuyền thép, điều này làm cho các thành lớn dọc trên đường đi và các đội buôn phải khiếp sợ tới mức ngây người.

Thường xuyên qua lại, Thương Quốc lại có thêm một loại hàng buôn bán mới, đó chính là chỉ.

Bởi các quốc gia đẩy mạnh, cộng thêm ích lợi trong đó quá lớn, ưu thế trong việc vận chuyển đường thủy cũng càng lúc càng rõ ràng, gần như mỗi đội buôn lớn đều có đội tàu của mình.

Có thể nhìn thấy thuyền qua lại trên kênh đào nối liền không dứt.

Cuối năm Thái Đỉnh mười bảy, Thương Thành mới chính thức thành trung tâm của thiên hạ.

Ở dưới tình huống như vậy, quan phủ Thương Thành mới lại vừa vui vừa buồn.

Vui chính là Thương Quốc càng lúc càng phồn vinh, của cải càng lúc càng phong phú.

Buồn là Thương Thành mới vừa xây xong còn chưa được mười năm đã lập tức chật cứng, điều này cũng có nghĩa là cần phải xây dựng thêm thành trì!


Bạn cần đăng nhập để bình luận