Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 398: Vô Đề

Chương 398: Vô Đề

=== oOo ===


Ngô Quốc tấn công Thiệu Quốc xem như là một quyết định rất đột ngột.

Chuyện liên quan đến sống chết tồn vong, mỗi một thần dân Ngô Quốc từ trên xuống dưới đều biết rất rõ, việc đánh thắng trận chiến này có tầm quan trọng tới mức nào.

Tiêu diệt Thiệu Quốc yếu nhất này xong thì bọn họ sẽ có cơ hội chiếm đóng cửa ải quan trọng, không cho quân Sở ở Vương Kỳ tiến vào.

Quân thần Ngô Quốc hiểu rất rõ, tình cảnh của Ngô Quốc bây giờ rất tệ. Ở dưới hoàn cảnh này, không có một quốc gia nào sẽ giúp đỡ Ngô Quốc, cũng không có khả năng có một quốc gia nào bỏ qua miếng thịt béo bở như Ngô Quốc.

Không nói các nước nhỏ khác, chỉ nói Sở Quốc và Mãng Quốc, thậm chí là Nguyễn Quốc cũng sẽ không từ bỏ ý định.

Giải quyết Tấn Quốc thì những đại quốc đó có thể vô tư, yên tâm bành trướng.

Ngô Quốc đương nhiên biết, một khi các nước thật sự phát động binh lực tấn công Ngô Quốc, vậy tình cảnh Ngô Quốc sẽ càng khó khăn hơn, gần như không có khả năng may mắn tồn tại được.

Hy vọng duy nhất chính là Ngô Quốc có thể biểu hiện ra quyết tâm thề chết chống lại ở dưới áp lực này, làm cho mấy nước lớn hiểu rõ Ngô Quốc không phải dễ bị tiêu diệt như vậy.

Nếu vậy, các quốc gia còn muốn tập trung binh lực tới cướp đoạt Ngô Quốc nữa sao?

Đúng vậy, Ngô Quốc đang đánh cược.

Bọn họ đánh cược, ở sau Hội minh các quốc gia sẽ không bình yên, đánh cược giữa mấy nước lớn đang âm thầm phân cao thấp, nóng lòng bành trướng ra xung quanh.

Ví dụ như xung quanh Nguyễn Quốc có Lâm Quốc, Tào Quốc, Lan Quốc vân vân, những quốc gia này còn dễ tiêu diệt hơn cả Ngô Quốc. Hơn nữa, từ trên phương diện vị trí địa lý, Nguyễn Quốc giải quyết các nước gần trước để nâng cao thực lực cả nước, tốt hơn nhiều so với tiêu diệt Ngô Quốc cách xa Nguyễn Quốc.

Quân thần Ngô Quốc có thể đoán trước được, biến số lớn nhất trong trận chiến này chính là Nguyễn Quốc.

Sở dĩ ở trong Hội minh Nguyễn Quốc tán thành các nước tấn công tiêu diệt Ngô Quốc, đơn giản chính là nhìn thấy phía trước và phía sau Ngô Quốc đều có địch, các nước xung quanh đều không tha, cho nên muốn chia một chén anh mà thôi.

Nếu thật sự đánh nhau, khi không chắc chắn chiếm được lợi ích, Nguyễn Quốc có thể thay đổi phương hướng hay không còn chưa biết được.

Sau đó chính là bên phía Sở Quốc.

Ngô Quốc và Sở Quốc là kẻ thù truyền kiếp, năm ngoái cũng bởi vì Ngô Quốc hãm hại mới làm cho Sở Quốc thất bại thảm hại, bị tổn thất lớn nhất trong trăm năm qua, cho nên giữa bọn họ căn bản sẽ không có bất kỳ hy vọng hòa giải nào.

Cho nên, suy nghĩ của Ngô Quốc là đứng vững trước đợt áp lực thứ nhất, đợi cho tới khi ý chí của Nguyễn Quốc dao động thì có thể thông qua hứa hẹn cho Nguyễn Quốc một ít lợi ích, thỉnh cầu Nguyễn Quốc rút binh.

Khi đó, Ngô Quốc lại tìm kiếm Vân Quốc và mấy quốc gia ủng hộ Ngô Quốc trong Hội minh, mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông.

Về phần Thương Quốc bên kia, chỉ có thể xem như lời nói đùa.

Trong thời gian Hội minh, khi Hoàng đế Ngô Quốc nghe thấy Hoàng đế Thương Quốc nói vậy vẫn bị dọa không nhẹ, trong lòng ớn lạnh.

Nhưng trên đường trở về, Hoàng đế Ngô Quốc cẩn thận suy nghĩ mới dần dần bình tĩnh lại.

Trong Hội minh, Sở Quốc cảnh giác Thương Quốc đến như vậy, lẽ nào sẽ để cho Thương Quốc có cơ hội chấm mút Ngô Quốc được sao?

Lúc phân chia Vương Kỳ, Thương Quốc sẽ bỏ gần tìm xa, giành tiếp thành trì của Ngô Quốc sao?

Rất rõ ràng là không có khả năng.

Sở Quốc nhất định sẽ xuất phát từ suy tính chiến lược, tiến hành hạn chế việc Thương Quốc đoạt đất.

Cứ như vậy, trừ khi đúng như Hoàng đế Thương Quốc đã nói, đến khi các nước chống đỡ không được, bằng không Thương Quốc thật sự không có khả năng xuất binh.

Vì vậy, tất cả tình hình lại sáng tỏ.

Quân thần Ngô Quốc suy nghĩ thông suốt điểm này thì mừng như điên.

Trước đó, trong đội quân Ngô Quốc đã tràn ngập một tư tưởng như vậy, mặc dù có một phần do phía trên cao cố ý tạo ra, nhưng không thể phủ nhận là các binh sĩ đều muốn công nhận điều này.

Vì vậy lại đặt cơ sở cho chuyện nói vào ngày hôm nay.

Theo mọi người thấy, sau khi tiêu diệt Thiệu Quốc, tình hình cuộc chiến sẽ trong sáng hơn rất nhiều, Ngô Quốc vẫn có hi vọng rất lớn. Nếu chỉ là một Sở Quốc thì Ngô Quốc vẫn có thể ứng phó được.

Cho dù ở trong nguy cơ lần này, bọn họ có mất đi một chút đất đai thành trì thì ở trong mắt quân thần Ngô Quốc, vẫn tính là tạm được.

Đương nhiên, đây là một loại thái độ lạc quan.

Ở trong lòng Hoàng đế Ngô Quốc và số ít thần tử vẫn hiểu rõ, đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

Lúc này ở bên trong lều, Hoàng đế Ngô Quốc liếc nhìn các vị tướng quân trong lều rồi nói tiếp:

- Nếu quân Thiệu buông tha thành trì và không ngừng rút lui, quân ta sẽ chia ra hai đường, chủ lực tiến sát nhưng không lập tức khai chiến, cũng không thể để cho chúng thoát đi. Một đường khác sẽ ở phía sau, tiếp quản và phòng thủ nghiêm ngặt từng thành trì, củng cố hậu phương cho quân ta. Đợi cho đến khi đại quân Thiệu Quốc không còn đường rút lui, quân ta sẽ tiến hành tập hợp, chỉnh đốn quân ngũ, tìm cơ hội quyết chiến cùng quân Thiệu! Tất cả đã hiểu rõ chưa?

- Hiểu rõ!

- Có ý kiến gì khác không?

- Không có ý kiến gì khác!

Các tướng quân đồng thanh lên tiếng, không một ai do dự.

Dù sao, tất cả mọi người cũng không ngốc. Hoàng đế Bệ hạ bình thường căn bản không biết nhiều việc hành quân đánh giặc, hiện tại bố trí gọn gàng rõ ràng như thế, hiển nhiên đã thương lượng trước với các đại tướng và mưu sĩ, tất nhiên sẽ là phương án tốt nhất. Lúc này bọn họ đưa ra ý kiến gì khác, nếu chẳng may Hoàng đế Bệ hạ không chuẩn bị trước, không trả lời được, chẳng phải là đánh vào mặt sao?

Thứ nhất, bọn họ không có khả năng trở mặt với Hoàng đế Bệ hạ.

Thứ hai, cuộc đại chiến sẽ lập tức xảy ra, quan trọng nhất đối với toàn quân bây giờ là trên dưới một lòng, nếu vào lúc này làm cho Hoàng đế Bệ hạ bối rối, làm cho tình hình cuộc chiến xảy ra sơ xuất gì đó, sẽ gây bất lợi cho toàn quân.

Cho dù bọn họ có đề nghị gì thì vẫn chờ gặp mặt riêng lại nói sẽ thỏa đáng hơn.

- Trận chiến này có liên quan đến vận mệnh của quốc gia, quyết chiến lấy sách lược chung làm đầu, nếu ai có ý kiến gì khác thì cứ nói ra.

Hoàng đế Ngô Quốc cố ý bổ sung thêm một câu.

- Chắc chắn! Đáng tin cậy! Dễ thực hiện! Bệ hạ có tài trí mưu lược kiệt xuất, chúng thần bội phục!

- Quả thật là phúc của Ngô Quốc! Sau khi tránh được kiếp nạn này, nhất định sẽ làm cho Ngô Quốc được vẻ vang!

- Tiêu diệt Thiệu Quốc, làm cho các nước khác nhìn thấy được thực lực của Ngô Quốc ta!

Trong lòng các tướng đầy căm phẫn, huyết khí dâng trào.

- Bệ hạ, mạt tướng muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Bỗng nhiên, một vị tướng quân đứng sát màn trướng chắp tay nói:

- Bệ hạ, các nước trong thiên hạ hiện nay đều tập trung ánh mắt vào Hội minh ở Thương Thành, mạt tướng nghe nói Hoàng đế Thiệu Quốc vẫn chưa về nước, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Thái tử mới từ Thương Thành quay về và các đại thần quyết định. Đây chính là một cơ hội tốt của chúng ta.

Lời này vừa nói ra, các đại tướng mỗi người một tâm tư.

Có người xem thường, có người nghiêm túc cân nhắc, có người trong lòng chán ghét, cũng có người hơi lo lắng, tất cả đều không phải là trường hợp cá biệt.

Hoàng đế Ngô Quốc nhíu mày, trong lòng hắn vừa mới thầm vui mừng, cho rằng mình mới nói mấy lời đã điều động được sĩ khí của các tướng quân, không ngờ thoáng cái đã có một người đứng ra phản đối.

Không phải hắn không thích, nhưng tóm lại trong lòng vẫn có chút phản cảm.

Tướng quân kia ước khoảng bốn mươi tuổi, hắn không biết người này tên gì nhưng vẫn hỏi:

- Mời tướng quân cứ nói.

- Bệ hạ! Thần cho rằng trong cuộc đại chiến này nên vừa đấm vừa xoa, chủ yếu tấn công trên phương diện tâm lý!

Đại tướng này bước lên trước một bước, chắp tay cao giọng nói:

- Thần cho rằng bệ hạ nên phái đại thần đi tới Thiệu Thành xúi giục trọng thần Thiệu Quốc, hứa hẹn các loại lợi ích, nhân lúc Hoàng đế Thiệu Quốc không ở trong nước, vừa lúc thi triển đại kế. Nếu quả thật có hiệu quả, vậy quân Ngô ta có thể bảo tồn được lực lượng chờ các nước tới tấn công. Mà khi đó có thể đạt được tài nguyên, bảo vật và lương thảo của Thiệu Quốc, thậm chí có thể tập trung hai mươi vạn đại quân cho Ngô Quốc sử dụng, tại sao lại không làm?


Bạn cần đăng nhập để bình luận