Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 531: Quân Ngụy Buồn Bực

Chương 531: Quân Ngụy Buồn Bực

=== oOo ===


Đại quân Nguyễn Quốc sắp chạy tới, đây là chuyện quân Tấn không nghĩ tới.

Bởi vì, dựa theo thương nghị lúc trước, con đường đại quân Nguyễn Quốc xuất binh tuyệt đối không phải là con đường này.

Nói cách khác, tuy rằng cùng là tấn công Thương Quốc, lại đều tấn công từ phía tây, thế nhưng tuyệt đối không thể nhanh như vậy, đã sắp đến gần Lễ Thành.

Chỉ có một giải thích, đó là Nguyễn Quốc nhìn thấy quân Ngụy và quân Tấn đạt được chiến công, vì thế trông mà thèm, lâm thời phân ra binh lực còn lại tiến về Lễ Thành.

Sở dĩ nói là lâm thời phân ra binh lực, thật ra là bởi vì lúc trước thương nghị, Nguyễn Quốc đã hứa hẹn một trăm vạn đại quân, hiện nay đã xuất binh đạt đến hơn năm mươi vạn. Nói cách khác, Nguyễn Quốc mang phần binh lực hứa hẹn còn lại vùi đầu vào Lễ Thành.

Không cần nghĩ cũng biết, một khi quân đội Nguyễn Quốc khởi động, hai đến ba mươi vạn tuyệt đối không thành vấn đề.

Thậm chí là đưa toàn bộ năm mươi vạn binh lực còn lại đến nơi này cũng được.

Nói cách khác, ba quốc gia bắc cảnh là Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc và Tấn Quốc này đã mang phần lớn binh lực tập trung ở Vương Kỳ.

Trong này tuy rằng một phần nguyên nhân là do vị trí của Vương Kỳ rất quan trọng, thế nhưng nguyên nhân quan trọng khác cũng là do sự kiêng kị đối với quân đội Thương Quốc. Bởi hấp thụ những giáo huấn trước đó, Nguyễn Quốc vẫn luôn cảm thấy, nếu như ba quốc gia tạo thành liên quân, sức mạnh sẽ càng thêm ngưng tụ.

Quy tắc thỏa thuận trước đó là, ai chiếm được thành trì đầu tiên thì sẽ thuộc về kẻ đó, quân đội còn lại không thể tranh đoạt. Vì thế, cho dù Ngụy Quốc và Tấn Quốc cũng không thể nói gì được. Chỉ có điều, nhiều người mà thành trì thì ít, hiệu suất đoạt thành sẽ thấp hơn một chút mà thôi.

Công Tôn Chỉ đang công thành cũng không nghĩ tới, đang trong tình huống công thành dở dang thế này, Tấn Quốc lại có được tin tức quan trọng như thế!

Quá trùng hợp!

Trùng hợp đến mức, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.

Một khi quân Tấn lui lại, quân Ngụy cũng không có cách nào. Nhưng mắt thấy chiến công sẽ lập tức tiến thêm một bước, tất nhiên bọn họ rất không cam tâm, vì thế tiếp tục gia tăng binh lực, tranh thủ bù đắp tổn thất do quân Tấn lui lại tạo thành.

Thế nhưng, trong quá trình đại chiến, tiết tấu là rất trọng yếu.

Bởi vì quân Tấn lui bước, đã cho quân Thương thủ thành có được cơ hội thở dốc, sau khi tiêu diệt hết quân địch đang leo lên tường thành thì rốt cuộc đã có cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ trong chốc lát như thế quân Thương đã đoạt lại các đoạn tường thành để mất, nếu như quân Ngụy bên dưới thành muốn tiến công thì chỉ có thể làm lại từ đầu, một lần nữa thả thang mây công thành, một lần nữa mở ra lỗ hổng, lần thứ hai cướp giật ưu thế.

Tuy rằng, sẽ không gian khổ như lúc đầu công thành, thế nhưng tuyệt đối sẽ hao tổn không ít binh lực.

Vấn đề lấy hay bỏ này trở nên rất quan trọng.

Càng quan trọng chính là, thời gian đã qua nửa buổi chiều, đợi tới khi mặt trời xuống núi, vậy thì sẽ bỏ mất cơ hội tốt nhất để công thành.

Công thành vào buổi tối, từ xưa tới nay là chuyện cực kỳ gian nan.

Dựa theo điều này, Công Tôn Chỉ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó hạ lệnh toàn quân thu binh.

Trên tường thành, mắt nhìn quân Ngụy thối lui, quân thủ thành lập tức bùng nổ ra một trận hoan hô kịch liệt.

Vui mừng vì sống sót sau tai nạn!

Vui sướng khi bảo vệ được thành trì!

Lưu Diệp cũng có chút không thể tin được. Nhìn thấy bên mình càng ngày càng không chịu được nữa, hắn đang muốn hạ lệnh cho tướng sĩ dưới trướng hủy diệt khí giới thủ thành, chuẩn bị cùng chết sống với thành trì, không nghĩ tới quân địch lại tự loạn trận cước!

Như vậy là kết thúc rồi sao?

Lưu Diệp khá cẩn thận, lại mệnh lệnh các tướng sĩ dưới trướng kiên trì, đồng thời đến các đoạn tường thành tuần tra, đề phòng quân địch đánh trở lại.

Tiếp đó, hắn lại mệnh lệnh một ít tướng sĩ mang theo những người bị thương đi nghỉ ngơi, lưu lại một bộ phận tướng sĩ tiếp tục cảnh giác.

Khi đêm đến, cơ bản có thể xác định quân địch đã thối lui.

Điều này làm cho Lưu Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng không biết quân địch tại sao lại xuất hiện loại biến cố này, thế nhưng chí ít có thể bảo vệ được Lễ Thành thêm một ngày, đây là sự thật không thể chối cãi.

...

Bên trong đại doanh quân Ngụy, sắc mặt Công Tôn Chỉ âm trầm ngồi trên ghế, không nói một lời.

Vài tên tướng lĩnh đứng bên cạnh cũng đều cúi đầu.

Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

- Đại Tướng quân, lần này bị quân Tấn hại, nhất định phải đòi lại công đạo!

- Cái tên Đường Mục kia quả thật không phải là quân tử! Vốn do bọn họ tấn công thành trì, quân Ngụy ta đi vào giúp đỡ, lại bị ném sang một bên!

- Thuộc hạ thấy, không bằng đứt đoạn mất lương thảo của bọn họ.

- Không được! Dựa theo điều ước xuất binh mà các quốc gia đã ký kết, nếu như gặp phải quốc gia đồng minh khốn khó về lương thảo, chúng ta phải cung cấp viện trợ ngắn hạn, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ lấy thành trì để bồi thường. Cuộc chiến này vừa mới bắt đầu đánh, nếu như chúng ta công nhiên vi phạm...

- Đúng rồi, Tấn Quốc không thể khinh thường, nếu như chọc giận...

- Hừ! Sao phải lo lắng nhiều như vậy! Tấn Quốc tuy mạnh, nhưng mà Ngụy Quốc chúng ta cũng không phải đèn cạn dầu, không phải cuộc chiến phạt Tấn chúng ta cũng đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất sao!

Lời này vừa vang lên, trong quân doanh lập tức im lặng.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Tất cả mọi người tựa như nhìn kẻ ngu si, đưa mắt tập trung lên trên người hắn.

Mười mấy năm trước, là Ngụy Quốc đánh bại Tấn Quốc?

Thôi cho xin!

Thêm chút đầu óc có được không!

Những Tướng quân có tư cách tiến vào soái trướng như bọn họ đều là người có tư lịch, trên căn bản đều trải qua cuộc đại chiến phạt Tấn mười mấy năm trước, có thể nói là tự mình chứng kiến một hồi chiến tranh quy mô lớn nhất từ trước đến nay của Vương Triều Đại Lễ.

Tấn Quốc lúc trước, mạnh mẽ tới cỡ nào?

Đó chính là bá chủ thiên hạ!

Tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân bị chặt mất một cánh tay, thế nhưng không thể phủ nhận, ở trước mặt Tấn Quốc, Ngụy Quốc thực sự là không đủ cân lượng. Một quốc gia từng rất to lớn, quốc lực cường thịnh như thế, lại bị đánh đến gần như tàn phế, cuối cùng không thể không giao hảo với Nguyễn Quốc, lúc này mới có được một cơ hội kéo dài hơi tàn.

Một quốc gia như thế, mặc dù đã mất đi tư cách bá chủ, thế nhưng gốc gác vẫn còn ở đó, cũng không thể xem thường như vậy chứ?

Chí ít, không phải Ngụy Quốc hiện tại có thể so được.

Mà Ngụy Quốc...

Quả thật, Ngụy Quốc cũng là một trong hai đường thống suất bên trong cuộc chiến phạt Tấn, có cống hiến với cuộc chiến phạt Tấn.

Thế nhưng, cũng vẻn vẹn là cống hiến mà thôi.

Không có Ngụy Quốc tham dự, cuộc chiến phạt Tấn vẫn có thể tiếp tục tiến hành.

Hơn nữa mọi người đều biết, điều mấu chốt nhất trong cuộc chiến phạt tấn không phải là liên quân phía tây, mà là liên quân phía đông do Thương Quốc thống suất!

Trong cuộc chiến phạt Tấn, làm chủ lực vẫn luôn là quân đội Thương Quốc, mấy chiến dịch then chốt trong đó đều là Thương Quốc xuất lực, kỵ binh có tác dụng rất lớn. Có thể nói rằng, nếu không có Thương Quốc thì hiện tại Tấn Quốc đã càng cường đại hơn, nói không chừng đã xuất kích tấn công các quốc gia xung quanh, sắp nhất thống thiên hạ.

Nếu như không phải tự thân quốc lực Thương Quốc không được, hậu cần không chống đỡ nổi ba quốc gia tiêu hao, bằng không nếu vẫn tiếp tục đánh, có lẽ vào lúc này Tấn Quốc đã diệt quốc rồi.

Mà hiện tại lại có người nói, Tấn Quốc cũng chỉ đến như thế...

Là nói khoác không biết ngượng cỡ nào chứ?

Tuy rằng, nói như vậy đúng là làm gia tăng uy phong của mình, người không biết nghe xong e rằng sẽ nhiệt huyết sôi trào, thậm chí kêu la muốn đi đánh Tấn Quốc một cái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận