Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 183: Khó Chọn Đường

Chương 183: Khó Chọn Đường

=== oOo ===


Quân thần vui vẻ trò chuyện. Có thể nói, đây là lần duy nhất Dương Mộc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong vòng hai tháng này.

Bởi vì sau khi phân tích xong chuyện hội minh, Khổng Thượng Hiền còn giảng giải kỹ càng về tình thế của các nước chư hầu lớn, và tất cả những gì hắn đã chứng kiến khi đi du lịch các nước.

So với các nước lớn khác, Thương Quốc vừa mới quật khởi chẳng là gì. Nếu hiện giờ không cố gắng phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ bị các nước xung quanh chiếm đoạt.

Đêm xuống, Dương Mộc không tới hậu cung, mà ngồi ở Vạn Thọ Cung, mượn ánh nến cẩn thận xem “Giang sơn vạn dặm đồ”.

- Khởi bẩm Bệ Hạ, lúc chạng vạng tối Hoàng Hậu nương nương có tới Vạn Thọ Cung.

Một tiểu thái giám bẩm báo.

- Hoàng Hậu sao? Nàng có chuyện gì?

Dương Mộc hững hờ hỏi.

- Nương nương lấy ra mấy bộ quần áo, dặn bọn nô tài không được làm loạn thứ tự.

Quần áo?

Đúng rồi! Lần trước để phối hợp chỉnh đốn và cải cách quân đội, hắn đã bàn bạc với các Tướng quân, sẽ đổi quân trang của cả quân đội Thương Quốc sang kiểu dáng như của tân binh. Để phối hợp với đặc điểm cung nỏ binh và kỵ binh, kết hợp với một vài phản hồi từ các binh sĩ, hắn muốn cải tiến một chút ở đai lưng và giày dép.

Muốn đạt tới hiệu quả tốt nhất, đương nhiên cần người chuyên nghiệp ra tay thiết kế.

Thế là, chuyện này được giao cho Hoàng Hậu.

Mặc dù Hoàng Hậu không giỏi nữ công, nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, khi tổ chức Thượng Y Giám thiết kế quần áo cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Đồng thời sau khi phát quần áo, nếu cho các binh sĩ biết quần áo này là do Hoàng Hậu nương nương tự tay thiết kế thì nhất định sẽ khích lệ sĩ khí.

Dương Mộc buông “Giang sơn vạn dặm đồ” xuống, dặn bọn thái giám lấy quân trang tới, sau đó mở ra xem.

Tổng cộng có ba kiểu dáng.

Kiểu dáng của Tướng quân, bộ binh và kỵ binh. Ngoài ra còn có vật phẩm phụ trợ như đai lưng, mũ giáp,...

Cả ba đều là kiểu dáng trang phục mùa đông, chất liệu gần giống với loại quần áo mà nhà giàu vẫn dùng để giữ ấm, nhưng bớt cồng kềnh đi nhiều, không khác mấy với quân trang ở hậu thế, mặc vào vô cùng thuận tiện, quan trọng hơn là nó vô cùng linh hoạt và có lợi cho tác chiến cường độ cao.

Điều này rất quan trọng.

Nó được thể hiện rõ nhất ở quần. Buổi tối khi bị địch tập kích, hoặc khi bôn tập đường dài, quân trang kiểu mới sẽ tiết kiệm không ít sức lực, đồng thời cũng tăng thêm năng lực tác chiến cá nhân của binh sĩ.

Đương nhiên, ngắn gọn thuận tiện chỉ là một mặt, nội y và đồ lót cũng khác với đồ của bách tính phổ thông vẫn mặc.

Về nội y, cân nhắc đến việc tướng sĩ sẽ thường bị thương, nên được dệt theo kết cấu đường vân, có thể dễ dàng xé mở, nếu tướng sĩ bị thương có thể băng bó rất nhẹ nhàng. Còn vị trí tiểu huynh đệ kia được may hơi cong một chút, đũng quần sẽ thoải mái hơn nhiều.

Ah?

Sao lại còn một bộ áo giáp nữa?

Nhìn xong thứ cuối cùng, Dương Mộc phát hiện còn có hai tiểu thái giám nữa đang bưng lấy một bộ áo giáp làm từ cành trúc.

Không giống với giáp lưới giá thành đắt đỏ, bộ áo giáp này được làm từ vật liệu bình thường nhất. Toàn thân đều được làm từ cây trúc, dùng chỉ gai cứng rắn xuyên qua từng cái, có thể bảo vệ những nơi quan trọng, thoải mái ứng phó với công kích đâm chém bình thường.

Ở Thương Quốc cây trúc rất phổ biến, có thể chế tạo loại áo giáp này với số lượng lớn.

- Ah… thật là dụng tâm.

Dương Mộc hiểu ý cười. Hắn không dặn Hoàng Hậu chuyện áo giáp, cũng không có bất kỳ phác thảo nào, hiển nhiên là Hoàng Hậu đã chú ý tới vấn đề này nên sai người phỏng theo quân trang thiết kế ra.

Đương nhiên, hiện giờ gặp một vấn đề lớn khác. Quân trang được thiết kế xong rồi, làm sao có thể chế tạo với số lượng lớn?

Với Thương Quốc hiện tại, nếu không tính bốn vạn tân binh đang huấn luyện thì còn có chín vạn tướng sĩ nữa.

Mỗi người hai bộ quân trang là mười tám vạn bộ, lại thêm chín vạn bộ áo giáp.

Đây là một con số kinh khủng. Nếu giao nhiệm vụ này cho Công Bộ, không có một năm nửa năm chắc chắn không thể hoàn thành, không chắc sang năm có đồ để dùng không nữa.

Mà mục đích của quân trang kiểu mới là để giữ ấm cho quân sĩ, cũng để thuận tiện hơn. Mà đến mùa đông sang năm… chiến tranh đã nổ ra rồi.

- Thẩm An, sáng sớm mai ngươi mang theo khẩu dụ của trẫm, để Bộ Công Thương hạ thông cáo, truyền lệnh cho các hiệu may trong các tòa thành may những bộ quân trang thế này. Chỉ cần quân trang hợp cách đều được trả tiền công. Đúng rồi, trong vòng một tháng.

Thuê thợ may?

Thẩm An kinh ngạc, nghĩ một lát liền bừng tỉnh đại ngộ.

Trong các tòa thành trì đều có cửa hàng may mặc, nhất là khoảng nửa năm nay, bách tính có tiền trong túi nên cũng dám bỏ ra mua quần áo, thợ may xuất hiện như nấm sau mưa, chỉ trong Hoàng thành đã có mười mấy nhà. Tính tổng hơn ba chục tòa thành của Thương Quốc gộp lại thì khoảng chừng hơn trăm nhà.

Đơn đặt hàng mười tám vạn bộ quân trang này quá lớn, khẳng định các hiệu may kia sẽ mừng đến phát điên. Bình quân mỗi nhà có thể được phân một hai ngàn bộ, bằng lợi nhuận mấy năm rồi.

Mà đặt hàng lớn thế này, chắc chắn các hiệu may kia phải đẩy nhanh tốc độ, tất nhiên phải mời rất đông phụ nữ, từ đó bách tính cũng có thể thu được một khoản không nhỏ.

Nghĩ được vậy, Thẩm An càng thêm bội phục Hoàng Đế Bệ Hạ.

Mấy ngày sau, Dương Mộc đều ở lại Tử Thần Điện, không tới Hậu cung.

Máy dệt vải đơn giản đã bắt đầu được bán ra, thương nhân các nước mua một lượt vải về, việc may quân trang cũng được tiến hành đâu vào đấy.

Lúc này, lượng tiêu thụ “Truyện Ngụ ngôn” đã bắt đầu chậm lại, sức mua ở các nước giảm sút rất nhanh. Được Dương Mộc đồng ý, “Truyện Ngụ ngôn” quyển hai bắt đầu được in ấn.

Có điều Dương Mộc không định bán giá quá cao, chỉ bằng một nửa quyển thứ nhất: Năm trăm văn.

Nhưng bạc kiếm về cũng đủ nhiều rồi.

Thương đội các nước đều điên cuồng, nhất là chín thương đội có được quyền ưu tiên kia. Vì được ưu tiên cung ứng cho nên nhà nào cũng định ra năm mươi vạn bản.

Thực ra khả năng tiêu hóa của các thương đội không chỉ như vậy, nhưng họ sợ lại giống lần trước, nửa đường lại hạ giá, cho nên không dám trữ hàng quá nhiều.

Chín thương đội đã là vậy, mười mấy thương đội còn lại cũng không cam chịu đi sau, trắng trợn mua hàng, đơn đặt hàng cho xưởng in ấn đã xếp tới ba tháng sau. Doanh thu liên tiếp vào sổ khiến cho quan viên Bộ Công Thương chết lặng.

Cho nên, gần đây Hoàng thành Thương Quốc rất náo nhiệt, thương đội lui tới trên quan đạo cũng không ít.

Cũng trong mấy ngày này, sứ thần đi Viêm Quốc đã quay về.

Quân thần Viêm Quốc rất nhiệt tình, tiếp đón sứ thần Thương Quốc vô cùng khách khí, cũng tỏ thái độ muốn qua lại với Thương Quốc.

Nhưng có một vài điều khiến cho người ta phải chùn bước.

Khi đi có tám quan viên.

Khi về chỉ còn có năm.

Trong ba người chết này, một người rơi xuống vách núi chật hẹp bên đường, hai người khác gặp đàn sói trong rừng bị cắn chết.

Còn binh lính quân đoàn Thanh Long lại càng thảm, khoảng chừng hai mươi mấy người chết dọc đường.

Nói tóm lại, quân thần Viêm Quốc thì không vấn đề gì, nhưng hoàn cảnh địa lý trên đường đi cực kỳ khó khăn, muốn tìm cách khai thông một con đường nối hai nước phải bỏ nhiều công sức mới được.

Thành ra, Dương Mộc cũng chần chừ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận