Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 92: Diệu Hi

Chương 92: Diệu Hi

=== oOo ===Lúc này nữ tử tuyệt sắc nhưng thoạt nhìn như yêu nữ ma giáo này đang đứng thẳng ở trên đầu cành cây, đôi mắt phượng lưu chuyển, nhàn nhạt nhìn Dương Mộc. Trên gương mặt mê hoặc chúng sinh kia không có bất cứ biểu tình nào, phảng phất coi nhẹ tất cả vui buồn của thế gian.

Dương Mộc một trận quái dị — Chẳng lẽ, bị bổn soái ca mê hoặc?

Sau khi chuyển kiếp, đối với vẻ bề ngoài của mình Dương Mộc vẫn có chút tự tin. Tuy không thể nói tướng mạo tựa Phan An nhưng phóng tầm mắt toàn bộ Thương Quốc, cũng có thể xếp vào mười vị trí đầu… một trăm vị trí đầu… Cho dù là đứng vào năm trăm vị trí đầu cũng tuyệt đối không có vấn đề. Chính là yểu điệu mỹ nam, thục nữ hảo cầu. Loại chuyện mỹ nữ cứu anh hùng này bình thường đều sẽ phát triển thành lấy thân báo đáp...

Nghĩ một hồi, để nàng và Hoàng Hậu cùng nhau, hai mỹ nhân tuyệt sắc một trái một phải...

Ha ha, thật có thể sao!

Nhưng mà hoàn toàn tương phản với bề ngoài của nàng, vị mỹ nữ này làm việc rất gọn gàng nhanh chóng. Phóng tầm mắt nhìn tới, mười mấy thích khách che mặt đã không còn một ai sống sót, trên cổ mỗi người đều có một sợi tơ hồng, con mắt trợn to, trong nháy mắt liền mất mạng...

Chỉ trong một cái nháy mắt?

Dương Mộc rất kinh ngạc. Ở trong nhận thức của hắn, chỉ có Hoàng Hậu mới có thực lực như vậy.

- Nhìn cái gì thế! Lại nhìn nữa ta sẽ đem con mắt của ngươi móc ra.

Lúc này, nữ tử tuyệt sắc đứng trên cành cây lộ ra vẻ hung tương, giống hệt với Hoàng Hậu lúc trước.

Quả nhiên là một ma nữ...

Dương Mộc nói thầm một tiếng, quay về nàng hô:

- Vị ma… Thánh nữ này, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, phần ân tình này trẫm sẽ nhớ kỹ.

- Khanh khách! Ai muốn ân tình của ngươi, có điều ngươi đúng là rất thú vị… Người nào nói cho ngươi, ta là Thánh nữ? Nếu như bị Hoàng Hậu trong nhà của ngươi nghe thấy, nàng có thể sẽ không vui.

Mỹ nữ tuyệt sắc nháy mắt một cái, dáng vẻ rất hưởng thụ, ở trên cành cây cười đến cả người run rẩy.

Hoàng Hậu...

Quả nhiên có quan hệ với Hoàng Hậu!

Trong lòng Dương Mộc kích động, càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng. Cùng đường mạt lộ gặp được em vợ, đây chính là thiên ý?

- Vậy nàng muốn ta báo đáp cái gì, chỉ cần trẫm có thể làm được, nhất định không chối từ.

Dương Mộc nói.

- Ta muốn vị trí Hoàng Hậu, ngươi có cho hay không?

Cô gái tuyệt sắc giảo hoạt nói.

Vị trí Hoàng Hậu.

Quả nhiên có ý đồ đối với trẫm.

Dương Mộc bắt đầu không thể hiểu. Mặc kệ như thế nào, nữ tử tuyệt sắc này nhất định quen biết Hoàng Hậu, rất có thể quan hệ không tốt, nếu không thì ghi nhớ vị trí Hoàng Hậu của người khác làm gì?

Lẽ nào trẫm quý hiếm như vậy? Hắc hắc hắc… Dương Mộc bắt đầu hiểu sai.

Hắng giọng một chút, Dương Mộc nói:

- Như vậy đi, trẫm liền phong nàng làm Quý phi. Như thế nào?

Nữ tử tuyệt sắc cong miệng, đầy vẻ xem thường:

- Quý phi? Ai hiếm lạ! Nếu không phải là vì Mị Hồ tử thì cái vị trí Hoàng Hậu chó má ta đều không thèm.

Ách!

Điều này rất khó xử, nàng gọi Hoàng Hậu là Hồ Mị tử? Xem ra, quan hệ tựa hồ không tốt lắm rồi.

- Bất kể như thế nào, hôm nay vẫn là cảm tạ cô nương cứu giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Trẫm… ôi!

Dương Mộc đang muốn đi về phía trước, chỉ cảm thấy chóng mặt, trên bả vai truyền đến một trận đau nhức, tứ chi không còn chút sức lực nào, cứ như thế ngã xuống mặt đất...

- Bệ hạ!

- Bệ hạ! Ngài làm sao vậy?

Dương Mộc ngã xuống trực tiếp khiến cho những người còn lại căng thẳng, đều lo lắng xông tới.

- Khanh khách, trúng độc mà còn dám lộn xộn, chờ độc tố phát tán toàn thân, mạng nhỏ sẽ rất khó giữ được.

Nữ tử tuyệt sắc hé miệng cười đến run rẩy, sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái rơi xuống trước mặt Dương Mộc, ngón tay nhỏ bé khinh nhu, nhanh chóng điểm mấy lần trên người hắn, sau đó nhổ mũi tên ra.

Qua nửa buổi, Dương Mộc mới chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn bả vai trúng tên của mình, máu xung quanh đã biến thành màu đen, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Trên mũi tên có độc.

Nhìn thấy Dương Mộc tỉnh lại, đám người Nặc Phi đều mừng rỡ, vây quanh bên người thân thiết hỏi thăm.

- Ta đã thay hắn tạm thời niêm phong lại độc tố, nếu như các ngươi còn lay động như vậy, hắn sẽ thật sự đi đời nhà ma.

Nữ tử tuyệt sắc thản nhiên nói.

Nghe vậy, mấy người Nặc Phi và Cơ Linh Nhi cũng không dám di chuyển. Phụ nhân luống cuống tay chân đi xung quanh bụi cỏ bứt xuống mấy cái lá cây, để cho Nặc Phi nhai nát, sau đó đắp lên vết thương, lại từ trên y phục xé xuống mấy mảnh vải, cẩn thận băng bó.

Đồng thời, Thẩm An cũng cẩn thận giúp Cơ Linh Nhi xử lý vết thương trên cánh tay, sau khi cầm máu liền dùng vải quấn quanh.

- Cô nương, chúng ta hiện tại…

Nặc Phi nhìn nữ tử tuyệt sắc một chút, có chút không biết mở miệng thế nào. Nàng cũng nhìn ra được, cô gái này tựa hồ không hữu hảo cho lắm, cứu bệ hạ cũng là có dụng tâm riêng.

Nữ tử tuyệt sắc không nói gì, ghét bỏ nhìn Dương Mộc một chút, sau đó tay áo bào cuốn một cái, một sợi tơ màu đen cuốn lấy Dương Mộc. Nàng thả người nhảy lên, sợi tơ dưới chân tựa như có linh tính vặn vẹo ở dưới chân như rắn, không ngừng mượn lực, hướng về phía xa bay đi...

Đúng vậy, chính là bay!

- Này... chuyện này là thật sao…

Thẩm An nỉ non tự nói.

- Ngu ngốc!

Cơ Linh Nhi đột nhiên đánh vào đầu hắn một cái, hô to nói:

- Nàng mang bệ hạ đi! Mau đuổi theo!

- Ồ ồ a.

Thẩm An rốt cuộc cũng phản ứng lại, cuống quít cưỡi một con ngựa, nhanh như chớp đuổi theo.

Về phần Cơ Linh Nhi, nàng là một nữ quan từ nhỏ được bồi dưỡng để hầu hạ Hoàng Đế và xử lý các loại công việc nội thị. Tuy rằng cũng học qua một chút quyền cước công phu, thế nhưng lại chưa từng được học bản lĩnh cưỡi ngựa. Vì thế chỉ có thể cùng với mấy người còn lại ngồi lên chiếc xe ngựa tàn tạ kia, chạy như bay vào trong thành.

Mà lúc này, Dương Mộc cảm giác cả người mình đều đang lơ lửng.

Loại cảm giác này, giống như là cưỡi xe đạp lao xuống từ trên đỉnh núi, ngửi mùi thơm thoang thoảng, cả người đều thoải mái.

Nữ tử tuyệt sắc mang theo Dương Mộc, nhảy vọt qua tường thành, sau đó một đường ẩn vào hoàng cung. Sau khi cẩn thận tránh khỏi cấm vệ và cung nữ thái giám, giống như là ngựa quen đường cũ xuyên qua cung vua đi thẳng đến Dục Linh Cung, tiến vào tẩm cung tu luyện của Hoàng Hậu.

Lúc này, Hoàng Hậu đang khoanh chân ngồi luyện công trên giường, nhắm mắt tĩnh tu.

Oanh ——

Dương Mộc giống như một bao cát bị ném xuống đất, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

- Ai?

Hoàng Hậu bỗng nhiên mở mắt, phát ra một tiếng quát.

Sau đó liền nhìn thấy Dương Mộc đang nằm trên mặt đất, nhất thời cả kinh, vội vã nâng hắn dậy.

- Khanh khách! Hồ Mị tử, nhiều ngày không gặp, không nghĩ tới ngươi lại trở thành Hoàng Hậu của một tiểu quốc gia. Thật đúng là thú vị!

Nữ tử tuyệt sắc đi ra, khanh khách cười khẽ, cực kỳ yêu mị.

- Diệu Hi.

Hoàng Hậu vô cùng bất ngờ, bảo vệ Dương Mộc ở phía sau, cảnh giác nói:

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Nghe vậy, nữ tử được gọi là Diệu Hi nhíu mày lại:

- Trời đất bao la, lại không quy định chỉ có Hồ Mị tử ngươi được đi. Hoàng cung này ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

- Nếu thức thời thì nên thối lui, Bổn cung không truy cứu tội ngươi tự tiện xông vào tẩm cung.

Hoàng Hậu một bên đỡ lấy Dương Mộc, một bên hạ lệnh trục khách, trong lời nói còn đặc biệt thêm vào Bổn cung và tẩm cung. Ý tứ chính là ta là nữ chủ nhân của tòa hoàng cung này, ở địa bàn của ta không hoan nghênh ngươi.

- Khanh khách…

Diệu Hi khẽ che môi, khinh thường nói:

- Ngươi vẫn coi chính mình là Hoàng Hậu sao! Vừa nãy tiểu Hoàng đế này đã đáp ứng ta, muốn phong ta làm Hoàng Hậu, người nên cút là ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận