Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 353: Nguyễn Thải Nhị

Chương 353: Nguyễn Thải Nhị

=== oOo ===


- Gọi ta... là Thải Nhị, đây là nhũ danh mà phụ hoàng đặt cho ta, đồng thời cũng là phong hào.

Nữ đế Nguyễn Quốc suy nghĩ một lát thì dường như ý thức được điều gì, lại bổ sung:

- Nhưng ngài không nên suy nghĩ nhiều, khi Công chúa Nguyễn Quốc chúng ta sinh ra đã được trực tiếp ban tặng phong hào, đều không có tên.

- Ah, thì ra là vậy! Thế ngài nghĩ loạn cái gì thế, ta cũng đâu có nghĩ nhiều gì đâu!

Dương Mộc với dáng vẻ vô tội, kéo dài giọng nói:

- Thải... Nhị, ngài nói xem ở Nguyễn Quốc, những đại thần và các quý tộc kia làm sao lại ăn nhịp với để nàng lên làm hoàng đế vậy, ôi...

- Đúng vậy, ta cũng không có cách nào.

Nguyễn Thái Nhị lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Dương Mộc:

- …!!?

Thái độ gì vậy!

Đây là thái độ của người ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao?

Ngài có biết trên thế giới này có bao nhiêu kẻ quyền quý vì ngôi vị hoàng đế mà liều đến ngươi chết ta sống, không tiếc liên lụy tới tính mạng cả nhà cũng muốn đánh cược một lần, sao đến lượt nàng lại thành dáng vẻ chẳng hề để ý như vậy chứ?

Làm một nữ nhân, không chỉ lên làm hoàng đế mà lại còn không biết quý trọng, đây là thái độ gì!

Muốn chọc giận người khác sao!

Dương Mộc cảm giác trong lòng rất không cân bằng. Hắn nghĩ tới trước đây, sau khi leo lên ngôi vị hoàng đế thì loạn trong giặc ngoài, còn có hai huynh trưởng và một thúc thúc mơ ước ngôi vị hoàng đế, đồng thời thiếu chút nữa đã thành công đoạt được ngôi vị.

Nguyễn Thải Nhị lại không hề quý trọng...

Đúng là bách phú mỹ xuất thân trong nhà ấm, không trải qua chuyện đoạt vị đẫm máu và tàn khốc, ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng đế, người no không biết cái khổ của kẻ đói.

Tuy nhiên, đây cũng là điều hắn hâm mộ cũng không được.

Ai bảo tình hình triều chính của Nguyễn Quốc tương đối đặc biệt?

Hoàng đế chỉ có một nữ nhi ruột thịt lại có năng lực như vậy, có khả năng bảo đảm lợi ích của các bên, kiểm soát mọi nơi không để cho Nguyễn Quốc xảy ra đại loạn.

- Ta chưa muốn ăn, ngài không tính dẫn bằng hữu của mình đi dạo một lát sao?

Nguyễn Thái Nhị nói.

- Cái này... ngài muốn đi dạo ở đâu?

Dương Mộc hơi khó xử. Không phải hắn không muốn dẫn đi dạo, mà là hoàng cung Thương Quốc thật sự quá nhỏ, ngoài Hướng điện thì còn lại đều là một đống nơi họp và làm việc, cung vua là chỗ Hoàng đế làm việc, cũng là chỗ ở của một ít cơ cấu và nội thị trong cung, nơi duy nhất có thể chơi lại là trong hậu cung.

Hậu cung có Ngự Hoa Viên, tuy không phải quá lớn nhưng cũng coi như là một công viên, có hoa, chim, cá, sâu,...

Mặc dù Nguyễn Thải Nhị là một nữ tử, nhưng nàng cũng là hoàng đế của Nguyễn Quốc đó!

Hoàng đế của một nước lại đi vào hậu cung của một nước khác.

Trong lịch sử, hình như ngoại trừ sau cuộc chiến diệt quốc, lúc cướp bóc hậu cung mới xảy ra chuyện đó, còn lại dường như từ trước tới nay chưa từng tiền lệ như vậy.

- Sao vậy? Ngài không muốn à.

Vẻ mặt Nguyễn Thải Nhị lập tức trầm xuống.

Trong lòng Dương Mộc buồn bực, cơm còn chưa ăn được mấy miếng đã sốt ruột muốn đi chơi như vậy sao?

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đành kiên trì đưa ra lời mời:

- Không bằng đi tới hậu cung của trẫm ngồi một lát vậy?

- Cũng được, vậy chúng ta đi thôi. Ta còn muốn xem thử ngài đường đường là vua của một nước, trong hậu cung cất giấu bao nhiêu phi tử xinh đẹp. Lần trước khi ở Tấn thành, phi tần bên cạnh ngài lúc đó vẫn còn để trẫm nhớ rất rõ. Có người nói nàng tên là Diệu Hi, đến từ Vương triều Đại thống, rất nhiều năm trước đã từng đi qua Tấn Quốc một chuyến, lúc đó nàng đã làm cho thanh niên tài tuấn các nước phải điên đảo. Hình như cũng chính vì chuyện này, Hoàng đế Thịnh Quốc đã trở mặt với ngài, cuối cùng phải nuốt lấy trái đắng.

- Cho nên ta phải cảm ơn Diệu Hi.

- Ah, trước đây ở trước mặt chúng ta, ngài xem nàng giống như tiện tỳ vậy, bây giờ còn định cảm ơn sao?

- Đương nhiên, trẫm vẫn thường cảm ơn nàng, cảm giác tiêu hồn này... Chà chà...

- Đồ háo sắc!

Nguyễn Thải Nhị khẽ gắt một tiếng, trên mặt đỏ bừng nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, tự mình đi ra ngoài điện.

Dương Mộc nghẹn lời, đây là người nào vậy? Là vị Nữ đế duy nhất của Vương triều Đại Lễ, sao tự nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với hậu cung của hắn.

Chẳng lẽ nàng muốn tìm hiểu một chút về cảm giác có hậu cung à?

Ah... Dương Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất thú vị. Trong hoàng cung của Nguyễn Quốc có hậu cung không?

Nguyễn Thải Nhị là nữ tử, vậy có phải hậu cung của nàng là... Ha ha, có chút xấu xa, hắn vẫn không nên nghĩ tiếp thì hơn.

Dương Mộc đi ở bên cạnh Nguyễn Thải Nhị, lặng lẽ quan sát nàng. Nếu Nguyễn Quốc thật sự có hậu cung nam sủng, như vậy thì người hạnh phúc là Nguyễn Thải Nhị hay là những nam sủng trong hậu cung nhỉ?

Dương Mộc suy nghĩ một lát, nghĩ chắc là nam sủng.

Thật lòng mà nói, Nữ đế Nguyễn Quốc thật sự không tầm thường, nàng xuất thân từ trong hoàng thất có thân phận tôn quý, gương mặt càng không tầm thường, lời nói cử chỉ đều có phong cách quý phái.

Có thể nói nàng là tuyệt sắc trên thế gian, cho dù có đứng ở giữa đám đông vẫn dễ làm cho người khác chú ý, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy được khí chất hơn người của nàng, dường như bản thân nàng mang theo hào quang.

Lông mày như vẽ, làn da mịn màng như cánh hoa đào mới nở, tóc như mây bay, ánh mắt sáng như sao.

Nhất là nàng mặc chiếc váy Nữ đế màu vàng nhạt trên người, trong sự cao quý còn kèm theo khí chất khiến cho người ta muốn chinh phục, tuyệt đối là báu vật của nhân gian.

Lúc này, trên người nàng không phải là trang phục hoàng đế, mà là chiếc váy màu vàng nhạt, như thế càng tôn lên làn da của nàng, trắng mịn như trứng gà bóc, phần lớn nam nhân trong thiên hạ nhìn thấy cảnh này đều sẽ chìm đắm trong đó, ngầm nảy sinh tình cảm.

...

Lúc này, ở kho quân khí ngoài thành đang nghênh đón một đám người.

Đám người này mặc trang phục bình thường.

- Mời!

Một người đàn ông trung niên đưa tay ra hiệu mời.

Một người đàn ông khác mặc áo bào của tướng quân chậm rãi đi vào trong kho vũ khí.

- Đây là vật gì?

- Lang Nha Bổng!

Người đàn ông mặc áo bào tướng quân khẽ gật đầu, cầm một cây lên nhìn.

Lang Nha Bổng này được làm từ một loại gỗ dẻo dai, bên trên có gắn tới mấy trăm cái nanh sói, bốn phía đều gắn một lưỡi đao sắc bén, trước sau đều có hai chiếc vòng sắt, bên cạnh Lang Nha Bổng là những cái móc.

Dùng xích sắt nối liền với bốn cái móc lớn, lúc vỗ vào phía dưới Lang nha thì những cái móc đồng thời phóng tới chỗ cao, có thể kéo hoặc lơ lửng trên không.

Ở bên cạnh lại một đống Cự mã.

- Thứ này có thể tin được không?

Người đàn ông mặc áo bào tướng quân nhíu mày.

Các binh sĩ trông coi kho vũ khí lập tức đờ người ra.

Có thể đáng tin không à?

Cái này còn cần phải hỏi sao?

Bản thân ngươi là tướng quân, lẽ nào ngươi không biết mấy thứ này có đáng tin cậy hay không sao?

Cái gọi là Cự mã chính là chướng ngại vật ngăn cản ngựa chiến.

Dùng các cột gỗ đan xen cố định thành cái giá, trên cái giá có kèm theo các vật sắc bén, lấy vật liệu gỗ chắc chắn để cố định cái giá, trên kệ lại cố định sáu đến mười thanh mâu bằng sắt, khi trải rộng thứ này ra thì sẽ làm cho kỵ binh địch không thể phi nhanh. Lúc chiến đấu ở vùng hoang dã, vì số lượng Cự mã này có hạn nên rất ít khi sử dụng, còn khi bố trí phòng vệ thành trì, Cự mã có tác dụng rất lớn.

Bây giờ, vị tướng quân này lại không biết tác dụng của Cự mã?

Nói thế nào thì Thương Quốc cũng là nước đầu tiên xuất hiện quân chủng quân kỵ binh, theo lý thuyết thì trong quân phải có rất nhiều người đều biết tới vật ấy. Hơn nữa, cho dù lúc kỵ binh còn chưa ra đời, cũng có Cự mã dùng để ngăn cản ngựa phi nhanh.

- Đi bên kia xem.

Sắc mặt của người đàn ông mặc áo bào tướng quân bỗng khác thường, sau đó nhìn về phía binh khí còn lại.

Chúng phần nhiều là khí giới công thành và thủ thành.

- Ngươi có thể giới thiệu cho bản tướng một chút không? Bản tướng được điều từ phủ binh tới nên không hiểu nhiều về công dụng của những chiến giới này, làm phiền mấy vị giảng giải một lát.

Thì ra là thế!

Một đám binh sĩ chợt hiểu rõ, nghi ngờ trong lòng cũng giảm bớt một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận